Thần Chủ Ở Rể

Chương 1592




Chương 1592

Sao lại có thể như vậy chứ?

Thanh Hà không hề tu luyện, ngay cả võ thuật cũng không biết, cô sao có thể cứu mình được chứ?

Vương Bác Thần cảm thấy có chút hoang đường.

Trước đó anh cũng chỉ dạy cho Triệu Thanh Hà một vài điều để tu luyện, cũng để lại mấy bộ công pháp.

Nhưng lần gặp mặt trước, Triệu Thanh Hà căn bản không tu luyện, chỉ là dùng canh tăng thọ, giúp thân thể tốt hơn một chút.

“Anh Thần, anh không sao chứ?”

Vẻ mặt Nhạc Ấn Long lo lắng.

Vương Bác Thần lắc đầu, nhìn về phía hai người bọn họ, hỏi: “Sao hai người lại ở đây?”

Nhạc Ẩn Long tức giận nói: “Còn không phải ông già này đưa tôi tới sao, đưa tôi tới chỗ này đi dạo đến bây giờ, tôi còn tưởng rằng có thể nhặt được bảo bối ở đây, kết quả đến lông còn chả có.”

Tháp Linh cực kỳ thành thạo tát một cái khiến Nhạc Ẩn Long ngã ra đất, nhàn nhạt nói: “Chính cậu ngu xuẩn, còn trách Tháp ta?

Sau đó nhìn về phía Vương Bác Thần, kỳ quái hỏi: “Nhóc, sao cậu lại tới đây? Không có Tháp ta dẫn đường, vậy mà cậu vẫn còn sống, thật là kỳ tích.”

Vương Bác Thần lắc đầu, nói qua tiền căn hậu quả một lần.

Nghe xong, Nhạc Ẩn Long tức đến cắn răng: “Cái gì? Mấy lão chó đó dám ra tay với anh Thần anh sao? Bọn họ muốn chết rồi sao? Đi, anh em ta giết ra ngoài, mụ nội nó, không diệt được nhà họ Lâm, ông sau này sẽ gọi là Nhạc Ẩn Trùng!”

Tháp Linh lại đi vòng qua Vương Bác Thần một vòng, chọc chọc thân thể Vương Bác Thần, vẻ mặt tò mò hỏi: ‘Dưới tình huống như vậy, cậu thế mà còn chưa chết sao?

Còn bị người đưa đến đây? Tháp ta cực kỳ †ò mò, là ai cứu cậu, còn ngăn cậu thiêu đốt lực sinh mệnh.”

Rồi sau đó, Tháp Linh nói: ‘Cái gì? Huyết mạch thứ hai trong cơ thể cậu thức tỉnh rồi sao? Vậy mà sinh ra một giọt thần huyết thực sự.”

Vương Bác Thần ngẩn ra, anh còn không kịp xem xét thân thể.

Ngay khi Tháp Linh vừa nói như vậy, anh xem xét lại, quả nhiên, trong trái tim có một giọt máu đang lơ lửng, tản ra lực lượng thần bí, máu xung quanh cũng bị nhuộm dần, tựa hồ sinh lực sống càng đầy đủ hơn.

Anh vốn bởi vì thiêu đốt lực sinh mệnh mà rụng hết tóc, lúc này vậy mà đã dài quá tai.

Quan trọng hơn là, lúc trước khi cha chết, khiến cho tóc của anh biến thành trắng, bây giờ lại đen tuyền tỏa sáng.

“Máu này có thể khiến người thành thần sao?”

Vương Bác Thần biết, đây là thứ lũ điên Thiên Đình kia và lão tổ nhà họ Lâm chết tiệt kia muốn.

Tháp Linh bĩu môi nói: “Chỉ là một giọt Thần huyết thôi, lại không phải Tiên huyết, nhiều lắm là kéo dài tuổi thọ, tăng cường sinh lực sống mà thôi. Trông cậy vào một giọt máu để thành thần, nằm mơ à. Có thành thần hay không, phải xem duyên, dựa vào chính mình, ngoại lực không thể kéo dài được. Cậu nói xem những người đó muốn có Thần huyết, thì có ý nghĩa quái gì cơ chứ, cũng có thể bị người ta lừa, cho rằng có được vật chất Thần tính là có thể thành thần, nếu đơn giản như vậy, năm đó tất cả mọi người đều có thể thành thần.”

Vương Bác Thần trầm tư nhíu mày.

Thiên Đình bên kia không thật sự cho rằng có được Thần huyết thì có thể thành thân đấy chứ?

Chẳng lẽ nói, những tên chó má Thiên Đình đó đều đã đi nhầm hướng rồi sao?