Thần Chủ Ở Rể

Chương 1560




CHƯƠNG 1560

Tuy Thiên Minh nóng tính nhưng trong thô có tinh tế, chỉ cân nó phát hiện ra chút manh mối thôi thì sẽ không để lộ lưng. Dù là khi đối mặt với chúng ta, Thiên Minh cũng chưa bao giờ để lộ lưng, nó chỉ không chút phòng bị với ông thôi!”

Lâm Cảnh ôm ngực nói: “Ba, chưa nói tới chuyện chú ba, con hỏi ba, 90 triệu tỷ tài nguyên đó đủ cho nhà họ Lâm chúng ta dùng 5 năm. Bây giờ bị tên Vương Bác Thần kia lừa mất rồi, nhà họ Lâm chúng ta phải làm sao đây?”

Lâm Thiên Thành thẹn quá hoá giận, ông ta không ngờ mình lại bị một tên hậu bối lừa gạt.

Hằng năm đánh nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt!

Bây giờ con trai lại tới chất vấn mình, lửa giận lập tức bùng lên, ông ta đá Lâm Cảnh ngã lăn ra đất: ‘Ngươi dám nói chuyện với †a như vậy hả?”

Thấy tình hình cũng hòm hòm rồi, Vương Bác Thần quyết định châm thêm dầu vào lửa.

Anh thở dài, bi thương nói: “Gia chủ, không ngờ đến lúc này rồi mà ngài còn định lừa mọi người, lão nô chỉ đành nói thật thôi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tất cả mọi người nhìn sang, Lâm Thiên Thành nhíu chặt mi.

Vương Bác Thần giả vờ chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh nói với bọn Lâm Thiên Nghĩa: ‘Lúc nấy sau khi mọi người giải tán, tôi đã quay về chỗ gia chủ để hầu hạ, nhưng tới nửa đường thì gặp gia chủ bảo tôi gọi Minh công tử tới. Tôi báo với Minh công tử một tiếng, không lâu sau thì nghe thấy tiếng hét của Minh công tử.”

Cái gì?

Lời này như một quả bom nổ vang!

Ánh mắt bọn Lâm Thiên Nghĩa đều lộ ra vẻ tức giận, họ đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bắt Lâm Thiên Thành bất cứ lúc nào.

Lâm Thiên Thành đã tức điên, không ngờ vào lúc này, ông Phùng vậy mà cắn ngược một miếng.

Ông Phùng là người ông ta tin tưởng nhất, chuyện của Vương Bác Thần chỉ có ông ta và ông Phùng biết.

Bây giờ, ông Phùng không những làm lộ chuyện của Vương Bác Thần, còn căn ngược một miếng, đâm sau lưng ông ta.

“Đồ chó già, ông nói năng linh tinh cái gì?”

Lâm Thiên Thành tức tới run người, lời của người khác ông ta có thể không để ý, nhưng lời của ông Phùng đả kích rất lớn đối với ông ta.

Trong tay Lâm Thiên Nghĩa xuất hiện một thanh kiếm dài, chỉ vào Lâm Thiên Thành, tức giận nói: ‘Lâm Thiên Thành, quả nhiên là anh, đến bây giờ, anh còn muốn đổi trắng thay đen sao? Anh có phải còn muốn ‘ giết ông Phùng diệt khẩu?”

Đám người Lâm Đạo và Lâm Ngọc Thành cũng có ánh mắt không mấy thân thiện, che chắn ông Phùng ở đăng sau, tránh Lâm Thiên Thành giết người diệt khẩu.

Lâm Cảnh cực kỳ thất vọng, nói: ‘Ba, ba thật sự làm con thất vọng quá. Ba cho Vương Bác Thần dùng hết tài nguyên giá trị hơn 90 triệu tỷ, bọn con cũng có thể hiểu, bọn con biết ba là vì gia tộc, chỉ là muốn kêu ba lấy lại tài nguyên, không tới mức để tài nguyên gia tộc cạn kiệt. Nhưng ba ngay cả điều này cũng không chấp nhận được! Chú ba trung thành với ba, ba lại giết chú ấy! Lễ nào ông Phùng còn sẽ nói dối ư? Ông Phùng là người ba tin tưởng nhất, ông ấy trung thành nhất với ba, bây giờ ngay cả ông ấy cũng nói như vậy, ba còn muốn chối sao?”

Mắt Lâm Thiên Thành trợn trừng tức giận, hận tới ê răng: “Đồ nghịch tử, mày im mồm cho tao!”

Lâm Cảnh cãi lại: Hôm nay, con không im mồm! Ba luôn là tấm gương của con, là sự kiêu ngạo của con, là đối tượng mà con sùng bái, là tín ngưỡng của cuộc đời conl Nhưng ba lại làm ra loại chuyện heo chó cũng không bằng!!”