Thần Chủ Ở Rể

Chương 1544




CHƯƠNG 1544

Phải!

Anh nhẫn nhịn một tháng rưỡi này, đã sắp nhịn tới điên rồi.

Còn phải mỉm cười với kẻ thù, giả bộ đôn hậu.

Gọi Lâm Thiên Thành là bác trai một tháng rưỡi.

Tới lúc nên đòi lại rồi!

Tu luyện một tháng rưỡi này, tiến bộ thần tốc, nhưng anh vẫn cảm thấy quá chậm.

Nếu không phải huyệt thứ 3 của thần kiều, tử cung, không có dấu hiệu nhúc nhích gì, anh vân không định xuất quan.

Đây là tốc độ tu luyện quá nhanh, khiến cơ thể rơi vào trạng thái mệt mỏi.

Đồng thời, tốc độ của Thần Kiều Cảnh càng lúc càng chậm, không chỉ cứ tu luyện là được, còn cần một vài thứ khác.

Anh hít sâu một hơi, tiếp theo, bắt đầu trả thùit Bắt đầu từ tên chó già lão Phùng!

Vương Bác Thần cười rất rạng rỡ, anh đã có kế hoạch từ lâu, bắt đầu gọi lão Phùng.

Anh phải cho Lâm Thiên Thành cảm nhận được mùi vị bị cô lập hoàn toàn!!!

Vương Bác Thần đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi tên chó già lão Phùng tới cửa.

Nhất định phải cho một kích giết ngay, không thể để người khác phát hiện, chỉ có như vậy, kế hoạch tiếp theo của anh mới có thể tiến hành thuận lợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vương Bác Thần kiên nhẫn chờ đợi.

Lão Phùng rất bất mãn đẩy cửa đi vào, trong lòng tràn ngập oán khí đối với Vương Bác Thần.

“Cậu Vương, lần này lại có yêu cầu gì sao?

30 triệu tỷ tài nguyên không phải đã dùng hết nhanh vậy chứ?”

Trong giọng điệu của lão Phùng mang theo oán khí.

Vương Bác Thần vội vàng cười hi hi nói: “Ông Phùng, tài nguyên vấn còn không ít, tôi gọi ông tới là muốn thỉnh giáo một vài chuyện, mời ông vào.”

Lão Phùng hừ một tiếng trong lòng.

Mau chóng ngưng tụ vật chất thần tính đi, đến lúc đó xem thằng oät con cậu sẽ chết như nào.

Lão Phùng không có nghi ngờ gì, trước giờ cũng chưa từng nghi ngờ Vương Bác Thần sẽ ra tay với ông ta.

Nơi này là nhà họ Lâm, Vương Bác Thần dám không ngoan ngoãn, có vô số cách đối phó anh.

Vương Bác Thần lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này lão Phùng vừa hay quay lưng với anh, muốn ngồi xuống.

“Cậu Vương, cậu có chuyện gì? Nhưng…”

Lời của ông ta còn chưa nói xong, Vương Bác Thần ở sau lưng ông ta đột nhiên động thủ, toàn lực bạo phát, đấm mạnh một quyền về phía đầu của lão Phùng.

“Cậu…

Trong ánh mắt của lão Phùng lộ những cảm xúc mờ mịt, kinh sợ, không dám tin.

Cơ thể co giật ở dưới đất, sự sống không ngừng tan rã.

Ông ta tới chết cũng không ngờ Vương Bác Thần lại ra tay với ông ta ở đây!

“Đồ chó già, chuyện của mẹ tôi năm đó, ông cũng tham gia nhỉ?”