Thần Chủ Ở Rể

Chương 1505




Chương 1505

“Mau nhìn xem, Chung thiếu gia động đậy rồi, động đậy rồi.”

Người phụ trách giống như nhìn thấy cha mình sống lại, vội vàng hỏi: “Chung thiếu gia, anh cảm thấy thế nào? Anh không sao chứ?”

“Tôi vừa bị sao vậy?”

Chung Võ có chút mù mờ, vừa rồi đột nhiên tim đau nhói, sau đó hai mắt tối sầm.

Người phụ trách vội vàng nói: “Chung thiếu gia, vừa rồi anh làm tôi sợ muốn chết, anh bị nhồi máu cơ tim cấp tính, may mà có vị này ra tay mới cứu được anh.”

Chung Võ nhìn về phía Vương Bác Thần và gật đầu: “Không thiếu tiền cho ông đâu, cứu tôi một mạng, coi như là phúc khí của ông, tôi sẽ thưởng cho ông ba tỷ.”

Vương Bác Thần khinh thường nói: “Oắt con, tôi chỉ sợ cậu có tiên nhưng không có mạng mà tiêu xài, ông đây thiếu số tiền vụn đó của cậu sao? Thật là xui xẻo, làm lỡ việc ông đây thắng tiền.”

Đừng nói Chung Võ, những người khác cũng đều sửng sốt.

Người này là ai, dám nói chuyện với Chung thiếu gia như vậy.

Người phụ trách mắng như chó điên: “Ông muốn chết như vậy sao? Dám nói chuyện như vậy với Chung thiếu gia, có tin tôi đánh ông răng rơi đầy mồm không? Mau quỳ xuống xin lõi Chung thiếu gia.

Bốp.

Vương Bác Thần tát thẳng vào mặt người phụ trách, hừ một tiếng và nói: “Oắt con, cậu ăn nói với ai vậy, vừa rồi cậu nói tôi cứu tên oắt con này, cậu cho tôi ba tỷ đúng không? Tiền đâu? Ông đây có thể cứu người, cũng có thể giết người.”

Nói xong, anh lại nhìn về phía Chung thiếu gia, cố ý nói: “Chỉ là một tên đoản mệnh mà thôi, rất lợi hại sao? Lần này vì làm lỡ việc ông đây thắng tiền nên mới cứu cậu, nếu không ai thèm quan tâm đ ến sự sống chết của cậu. Ba tỷ vừa nói đâu? Lập tức đưa cho ông đây, ông đây còn phải đi thắng tiền.”

Người phụ trách vô cùng tức giận, vừa định gọi thuộc hạ, Chung thiếu gia lại xua tay, thản nhiên nói: “Y thuật không tồi, nếu ông đã nói tôi là tên đoản mệnh, vậy.chắc chắn cũng biết nguyên nhân chứ? Hôm nay nếu ông có thể nói ra, tôi không những sẽ đưa cho ông 6 tỷ mà còn sẽ kết bạn với ông. Nếu không nói ra được, sự mạo phạm đối với tôi, ông phải trả giá bằng tính mạng.

“Cậu chết hay không không liên quan đến ông đây? Chẳng qua chỉ là một tên phế vật nhà họ Chung mà thôi, muốn chết ở đâu thì đến đó, cút.”

Vương Bác Thần cố ý nói thô lỗ, hiện tại anh chính là đang lạt mềm buộc chặt.

Anh biết càng như vậy, Chung Võ sẽ càng không để anh đi.

Càng tỏ vẻ không quan tâm, Chung Võ sẽ càng coi trọng.

“Khiếu huyệt tắc nghẽn, máu huyết ngưng tụ, một người sắp chết cũng xứng nói chuyện với ông đây?”

Vương Bác Thần cố tình tỏ ra rất khinh thường, nhưng lại chỉ ra vấn đề trên thân thể của Chung Võ.

Đây là nội thương để lại do lúc Chung Võ tu luyện xung kích cảnh giới, vốn không trí mạng nhưng vừa rồi lúc Vương Bác Thần cứu anh ta, cố ý dân dắt anh ta một chút, biến thành vết thương trí mạng.

Lời này của Vương Bác Thần vừa được nói ra, người phụ trách đã rất tức giận.

Chung Võ chính là khách quý của anh ta, là đối tượng mà anh ta muốn lấy lòng.

Anh ta luôn muốn trở thành tay sai của Chung Võ, kết được quan hệ với nhà họ Chung nhưng Chung Võ chưa từng nhìn thẳng anh ta lấy một cái.

Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, anh ta đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

“Mẹ kiếp, món hàng không có mắt này từ đâu tới vậy, dám nói chuyện như vậy với Chung thiếu gia, tôi thấy ông là đang tìm cái chết. Đừng cho rằng dùng chút y thuật mèo què kia cứu được Chung thiếu gia thì ông có thể chỉ tay năm ngón. Người đâu, đánh gãy chân ông ta cho tôi, bắt ông ta quỳ xuống xin lỗi Chung thiếu gia.”