Thần Chủ Ở Rể

Chương 1451




CHƯƠNG 1451

Quách Đỉnh đáp: “Vậy thì bắt đầu từ nước R của chúng ta trước, chuyện này trước kia đã muốn làm rồi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp. Bây giờ cơ hội này không tệ, hơn nữa uy áp cậu vừa chấn nhiếp nước A vân còn, vừa hay có thể lợi dụng. Bây giờ cậu ra tay, vừa hay rèn sắt khi còn nóng, cho dù dụng vào những tư bản của nước A, cậu động vào bọn họ, bên phía nước A cũng không dám nói gì. Huống chỉ bên phía nước A bây giờ bản thân cũng đang lo sốt vó, không có thời gian quan tâm bên chúng ta!”

Đối với chuyện này, Quách Đỉnh không thể không nói Vương Bác Thần làm rất tốt.

Trước đó tới nước A một chuyến, gi ết chết một nhóm người, chấn nhiếp đám Stephen.

Khoảng thời gian hiện nay, cuộc biểu tình ở nước A diễn ra rầm rộ, Stephen cũng sắp tức chết rồi.

Bên phía phương Tây cũng bị dọa không nhẹ.

Mấy chiến thần đỉnh cấp của nước A chết hết rồi, chiến thần đỉnh cấp mà bọn họ gửi đi hỗ trợ bị dọa chạy luôn.

Mấy cường quốc phương Tây đều trong tối trong sáng bày tỏ ý với bên nước R, sợ Vương Bác Thần lại ra tay nữa.

Mộc Sơn chầm chậm nói: “Đối với lũ khốn kiếp đó thì không thể nhân từ nương tay.

Những người đó có logic của kẻ cướp, cậu mạnh cậu ta yếu, cậu yếu thì cậu ta bắt nạt cậu. Hơn nữa đối mặt với phương Tây cũng không thể sơ ý, bên đó cũng có cao thủ, cũng có một vài tổ chức thần bí. Trước mắt bọn họ không ra tay, có thể là có kiêng ky, nhưng mọi chuyện cẩn thận thì hơn.”

Cổ Nhật Long mắng mỏ nói: “Sợ cái kê kê gì chứ, những người bọn họ đánh nhau còn phải nói một đống lời dài dòng, năm đó ta đã giết mấy người rồi đó.”

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Cũng không thể nói như vậy, cường giả của bên đó cũng phải cẩn thận một chút, một khi chúng ta sơ ý, người chết chính là chúng ta. Huống chỉ, nếu thế lực có Thiên Đình nâng đỡ thì càng nguy hiểm hơn.

Cổ Nhật Long rất không để tâm.

Nhưng người khác ngược lại nghe vào.

Thương lượng xong những điều này, Quách Đỉnh về Đế Đô trước, đi thương lượng đối sách cụ thể với đám Hàn Đỉnh.

Mộc Sơn và Cổ Nhật Long cũng rời đi, nhưng vần ẩn nấp, tránh cho phía Thiên Đình lại phái người tới, cũng tiện có một ứng phó.

Thương thế của Khương Lạc Trần chưa khỏi hẳn, vẫn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Bên phía Vương Kinh Hồng cũng như vậy, tuy ngày nào ông ta nhìn trông cũng vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cười trong miễn cưỡng.

Con trai chết rồi, ông ta sao có thể thật sự vui vẻ chứ.

Chỉ là không muốn khiến người thân như con cháu lo lắng thay ông ta.

“Bác Thần, đợi ông hồi phục một chút, các cháu theo ông về nhà họ Vương, cháu chủ trì tang lê của ba cháu, được không?”

Vương Kinh Hồng cẩn thận dè dặt dùng ngữ khí thương lượng để hỏi.

“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu đồng ý, mũi có hơi cay.

Vương Hạo, con không trách ba nữa rồi.