Thần Chủ Ở Rể

Chương 1441




CHƯƠNG 1441

Vương Bác Thần an ủi: “Ông nội, đây là số mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, sinh ra đã phải đấu tranh với số mệnh bất công này. Sứ mệnh của người nhà họ Vương chúng ta, chính là tiêu diệt đám người Thiên Đình khốn kiếp kia. Cụ nội thất bại, ba cháu cũng thất bại, các người đều thất bại, chúng ta không thể vì thất bại mà từ bỏ, mặc kệ bọn họ cắn xé. Con đường còn lại, đến lúc cháu phải đi rồi, trách nhiệm còn lại, nên để cháu gánh vác.

Ông nội, đưa cho cháu đi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Trái tim Vương Kinh Hồng đau đớn run rẩy, giống như có người cầm một thanh đao, không ngừng chọc vào trái tim ông ta.

Mọi người đều biết mệnh của Vương Bác Thần khổ, nhưng mệnh của Vương Kinh Hồng chẳng lẽ không khổ sao?

Cha ông ta đã chết, bản thân còn phải nín giận, nhân nhục, vì bảo vệ người nhà, làm ra những quyết định vi phạm lương tâm.

Hiện giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy con trai tan thành tro bụi, cháu trai cũng muốn bước lên con đường của cha và con trai, ông ta lại bất lực.

Ông ta sao lại không khổ cơ chứ?

Nếu ông ta thật sự là loại người lòng lang dạ thú, với tính cách của lão soái Khương Lạc Trần thì sao có thể bảo vệ ông ta chứ?

Mấy người Hàn Đỉnh kia, sao có thể yên tâm với thế lực nhà họ Vương như vậy được?

Bởi vì bọn họ đều biết, Vương Kinh Hồng còn sống, mới là đau khổ nhất.

“Được rồi, ông cho cháu, ông cho cháu.”

Vương Kinh Hồng nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn không thể ngừng, lệ rơi đầy mặt.

Đây là số mệnh của người nhà họ Vương.

Ông ta biết, bản thân mình không thể nào ngăn cản nổi.

Năm đó cha làm việc nghĩa chẳng nề hà mà đi tìm chết, con trai cũng đã chết, bây giờ cháu trai lại muốn bước lên con đường này.

Ngoại trừ việc ủng hộ bọn họ đi tìm con đường chết, ông ta còn có thể làm gì chứ?

Vương Bác Thần không biết nên an ủi người già đáng thương này thế nào.

Trước đây anh không hiểu, bây giờ, anh đã có thể hiểu được.

Con người tồn tại, không chỉ phải chịu sự dày vò của vận mệnh, còn phải thừa nhận nỗi đau mất đi người thân.

Sống tạm, mới chính là khổ sở nhất.

Anh không biết bản thân mình nên an ủi Vương Kinh Hồng thế nào, bởi vì ngay sau đây, chính anh cũng có thể sẽ chết.

Mà nỗi đau khổ này, Vương Kinh Hồng còn tồn tại ngày nào thì ngày đó vẫn phải thừa nhận.

Nhưng bây giờ, anh cần phải làm như vậy.

Anh cần phải phá vỡ số mệnh này.

Có đôi khi, chết mới là lựa chọn đơn giản nhất.

Tồn tại, mới là khó nhất.

Giọng Vương Kinh Hồng khô khốc đem khẩu quyết của cấm thuật nói cho Vương Bác Thần.