Thần Chủ Ở Rể

Chương 119




Chương 119

Nếu thực sự có thể phát triển thành một đô thị mang tính toàn cầu thì số tiền thu được có thể tăng gấp nhiều lần.

“Đây chính là sức ảnh hưởng của Thần Chủ, nếu anh muốn xây dựng một thành phố thì cả thế giới đều sẽ ủng hộ.”

Triệu Long thở dài, bước vào Hoa Khai Phú Qúy, khách hàng lớn đang ở đây.

“Canh tổng, tôi đã mang theo giấy tờ nhà đất, bây giờ chúng ta có thể ký kết hợp đồng.”

Canh Phong nhận lấy giấy tờ nhà đất rồi mỉm cười nhìn ông ta: “Rất hân hạnh được giao dịch với Triệu tổng, tiền đã được chuyển vào tài khoản của ông rồi.”

“Canh tổng thật thẳng thắn.”

Triệu Long mỉm cười, hai tay nâng ly rượu nói: “Canh tổng, tôi kính ngài một ly, về sau xin ngài chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”

Canh Phong nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Nhất định, nhất định, sau này chúng ta vẫn còn liên hệ mà.”

Canh Phong nhấn mạnh vào hai chữ “liên hệ” ở phía sau.

Triệu Long lại hiểu sai ý, vội vàng tiếp tục nâng ly.

Canh Phong gửi cho Vương Bác Thần một tin nhắn: “Anh Vương, mọi việc đã xong.”

Nhận được tin nhắn, Vương Bác Thần cười nhạt.

Bảo Canh Phong mua lại mảnh đất tổ của nhà họ Triệu là một phần trong kế hoạch của anh.

Triệu Long hiện không tiếc công sức đầu tư nhiều tiền vào việc xây dựng thành phố mới.

Cho nên ông ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách gom góp vốn.

600 tỷ kia chính là miếng mồi câu cho Triệu Long, hiệu quả thực sự phải chờ sau khi xây dựng xong thành phố mới.

Bây giờ còn chưa thể nói, đến khi đó nhà họ Triệu và nhà họ Lý nhất định sẽ đón nhận một “bất ngờ” rất lớn.

Cá đã cắn câu, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Câu cá là một chuyện rất kiên nhẫn, không thể vội.

“Bắt đầu sửa chữa nghĩa địa cho ba vợ tôi, ngày mai sẽ chôn cất.”

Vương Bác Thần trả lời tin nhắn.

Nhắn tin xong, Vương Bác Thần cười nói với Trần Ngọc: “Mẹ đừng lo, con đảm bảo ngày mai tro cốt của ba sẽ được chôn cất ở phần mộ tổ tiên.”

“Ngày mai?”

Trần Ngọc hiển nhiên không tin, chỉ cần bà cụ Triệu không đồng ý thì ai nói cũng vô dụng.

Hơn nữa, đây là chuyện của nhà họ Triệu, cho dù Vương Bác Thần có chút quen biết cũng vô dụng.

Đây không phải là chuyện có thể dựa vào mối quan hệ là có thể giải quyết được.

“Ăn nói bậy bạ, cho dù con có gọi Thần Chủ đến cũng vô dụng.”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, bà cảm thấy Vương Bác Thần đang khoác lác.

Triệu Thanh Hà cũng nói: “Được rồi, em biết anh có ý tốt, nhưng đây không phải chuyện để đùa. Chỉ có bà nội gật đầu đồng ý thì ba mới có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, nếu không ai nói cũng vô dụng thôi.”

“Anh nói thật đấy, anh không đùa đâu.”