Thần Chủ Ở Rể

Chương 1139




Chương 1139

Nói thật, trong lòng Cổ Hách không rõ ngọn nguồn, lão tổ tông năm đó chỉ nói là 600 năm sau sẽ có người tới từ phía nam, nhưng chưa từng nói tên họ là gì.

Năm đó cũng là vì những lời này, mới tạo thành thay đổi nhanh chóng của nhà họ Cổ, lúc này mới khiến cho Cổ Hách thành con rối, bị Cổ Chí Tu và Cổ Hàn khống chế.

Hiện tại Vương Bác Thần cũng là tới từ phía nam, ông ta không biết lão tổ tông nhà họ Cổ nói có phải là Vương Bác Thần hay không.

Vương Bác Thần lắc đầu nói: “Tôi cũng không hiểu cách cục phong thủy cũng sẽ không dời mồ đổi vận.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Cổ Hách không khỏi sinh ra một tia thất vọng.

Nếu không phải Vương Bác Thần, vậy sẽ là ai?

Sau 600 năm sẽ có người tới, nếu quá 100 năm nữa người nhà họ Cổ sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, chứ đừng nói là sau 600 năm.

Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại có cách đối phó với long linh. Trấn áp không bằng khai thông, long linh bị nhà họ Cổ các người trấn áp 600 năm hấp thụ long khí, oán khí đã tích tụ thành bụi. Chỉ cần khiến cho cỗ oán khí này tiêu tán, nhà họ Cổ các người sẽ không hấp thụ long khí được nữa, sẽ có hy vọng giải quyết xong phiền toái này. Cái này phải xem lão Cổ ông có quyết đoán hay không, vứt bỏ quyền lực thế tục.”

Trong lòng Cổ Hách cũng đang đấu tranh, cách của Vương Bác Thần, chính là trực tiếp giải quyết nghiệt long này luôn, nhưng nếu nhà họ Cổ đã không còn long mạch này, chỉ sợ sẽ xuống dốc không phanh.

Nhưng nếu không giải quyết, ông ta lo rằng nhà họ Cổ sẽ không đợi được người nào tới nữa.

Vương Bác Thần nghiền ngẫm cười, anh chính là muốn nhìn xem Cổ Hách sẽ lựa chọn thế nào.

Quyền lực, cũng không phải ai cũng có quyết tâm chịu vứt bỏ.

Từ cổ chí kim, vô số anh hùng hào kiệt, là chết vì quyền lực, phải xem Cổ Hách có phần quyết đoán này không.

Ninh Danh không nhịn được nói: “Một gia tộc quan trọng nhất vẫn là người, long mạch trước sau chỉ là ngoại vật, nhà họ Cổ may mắn chiếm cứ được 600 năm đã là phúc khí lớn nhất, nếu là không có người, chiếm cứ được long mạch như vậy thì có tác dụng gì chứ?”

Sắc mặt Cổ Hách cũng đấu tranh một trận, cuối cùng cắn răng nói: “Lão Ninh nói không sai, quan trọng nhất vẫn là người, nếu là con cháu bất hiếu, cho dù nhiều long mạch nữa cũng uổng công. Một thế hệ vương triều chiếm cứ long mạch là đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng không ngăn được vương triều sụp đổ.”

Ánh mắt Vương Bác Thần đầy thâm ý nói: “Đây chính là lựa chọn của ông, hy vọng ông đừng hối hận.”

Cổ Hách gật gật đầu.

Lúc này hai người Cổ Linh Linh cùng Bao Chức đi đến, dẫn theo một đám người đi tới.

Vương Bác Thần trêu ghẹo nói: “Cháu gái lớn, hiện giờ chính là lúc cần cháu bòn rút phần mộ tổ tiên nhà cô, cái này không liên quan gì đến tôi, cô đừng có tìm tôi liều mạng.”

Gương mặt Cổ Linh Linh đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, đá một chân của Bao Chức nói: “Cười cái gì mà cười, nhanh nhanh dẫn người đào cho tôi lấy, nếu không đừng mong có đồ ăn ngon.”

Bao Chức nhỏ giọng nói thầm: “Đứa con gái bất hiếu, tôi chính là chú cô đấy, sớm muộn gì tôi cũng cho cô một vố, cô cứ chờ đấy.”

Cổ Linh Linh trừng mắt: “Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?”