Thần Chủ Ở Rể

Chương 1104




Chương 1104

“Đệt, đệt, đệt!!!”

Đừng nói Ninh Danh, ngay cả Bao Chức vừa mới xé băng dính miệng bên cạnh cũng kinh hãi rồi, cô đàn ông nhà họ Cổ thế mà ôm chân tên lừa đảo nũng nịu, nhõng nhẽo!

Này MN, thiếu gia tôi nhất định là chưa tỉnh ngủ.

Đợi đã, tên lừa đảo tên là gì? Vương Bác Thần?

“Đệt?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bao Chức ngốc rồi, đây không phải là Vương Bác Thần mà người lớn nhà mình bảo đừng trêu vào sao?

Mình lại còn tìm anh ta báo thù!!

Đầu óc thiếu gia đây xảy ra vấn đề sao?

Nhà họ Tống còn bị Vương Bác Thần tiêu diệt hết, thiếu gia đây lại đi tìm anh ta báo thù?

“Anh Vương ơi, anh Vương thân yêu của tôi ơi, tôi cuối cùng cũng gặp được người sống rồi, mọi thứ đều là hiểu lầm thôi.”

Bao Chức không kịp nghĩ nhiều, chạy đến ôm một cái chân khác của Vương Bác Thần: “Anh Vương à, anh chính là anh ruột của tôi, tiểu đệ sùng bái anh nhất đó, tôi là Bao Chức nhà họ Bao đó, người lớn nhà tôi còn đi thăm hỏi anh đó. Chuyện trên máy bay ngàn vạn đừng để trong lòng nhé.”

Trong lòng Bao Chức hối hận rồi, ba già anh ta từng đặc biệt nói với anh ta, Vương Bác Thần không đơn giản, bảo anh ta tìm cơ hội kết giao.

Sớm biết tên lừa đảo chính là Vương Bác Thần, anh ta nào dám nói những lời chứ.

“Anh trai ruột của em ơi, anh tha thứ cho em đi, chúng ta không đánh không quen mà. Anh trai ruột, anh có thích tiền không, em đưa 900 triệu cuối cùng của em cho anh nhé, anh ngàn vạn đừng khách khí với em, anh xem trọng minh tinh nào em giới thiệu cho anh nha. Anh nếu như là thích em gái đáng yêu, em gái của em năm nay vừa tròn mười tám, rất đáng yêu rất đáng yêu đó, em giới thiệu em ấy cho anh. Nếu anh thích lớn tuổi, cô nhỏ của em vẫn chưa kết hôn đó, loại hình ngự tỷ, em cũng giới thiệu cho anh nhé. Anh ngàn vạn lần đừng giận em nhé.”

Vương Bác Thần: “…”

“Tra nam anh câm miệng, không biết xấu hổ, anh cho rằng anh Vương cũng giống anh sao? Anh Vương là chính nhân quân tử, một thân chính khí, hảo hán gặp chuyện bất bình chẳng tha! Anh cái đồ tiểu nhân nịnh hót này, chỉ biết nịnh nọt, quả thật là nhục nhã anh Vương!”

Cổ Linh Linh không chịu nổi nữa, một cước đá văng Bao Chức, ôm đùi Vương Bác Thần, hai mắt đẫm lệ mơ màng, ngẩng đầu đáng thương nói: “Anh Vương, đừng đào mộ phần tổ tiên nhà em, em gả cho anh nhé.”

Vương Bác Thần: “…”

Nét mặt già nua của Ninh Danh đỏ bừng, lúng túng muốn chết.

Vừa rồi ông ta còn nói, Cổ Linh Linh tính cách như con trai, bây giờ chớp mắt đã biến thành bộ dáng này, này làm ông ta vô cùng xấu hổ.

Vương Bác Thần bất đắc dĩ: “Đứng lên đi, chuyện giữa tôi và nhà họ Cổ, không liên quan gì đến cô. Còn nữa, đừng lén lau nước mắt của cô lên quần áo tôi.”