Thần Chủ Ở Rể

Chương 1005




CHƯƠNG 1005

Còn bên ngành kiến trúc, công ty Hoa Nguyên dựa vào tập đoàn Trần Thị và sự hợp tác với nhà họ Hồ ở Hà Châu, gần đây đã thông qua nhà họ Hồ mà mở ra ngành kiến trúc xây dựng ở Giang Nam, hợp tác chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Trong hai ngành internet và hàng tiêu dùng, nền tảng của gia tộc Nam Cung và nhà họ Tôn ở Hà Châu đã bị sáp nhập vào công ty Hoa Nguyên.

Bây giờ, nhìn qua thì công ty Hoa Nguyên thì đang ngồi ké ở Hà Châu nhưng thật ra, mọi đường đi đều đã được trải sẵn. Đây là một bản chiến lược vô cùng hoành tráng, một khi ra tay thì sẽ khí thế như hổ dữ xuống núi khắp sáu tỉnh Giang Nam, ai mà ngăn nổi chứ?

Quan trọng nhất là việc xây dựng khu vực mới ở Hà Châu. Đó là khu vực mới do đích thân Thần Chủ lên kế hoạch, toàn bộ đều giao cho công ty Hoa Nguyên phụ trách. Một khi khu mới được xây dựng, thử hỏi cả năm tỉnh Giang Nam có ai mà ngăn nổi Triệu Thanh Hà quật khởi?

Bây giờ nhà họ Tống phong sát Triệu Thanh Hà, phong nổi sao? Sát nổi sao?

Một khi Triệu Thanh Hà quật khởi, tất cả tam hùng của Ma Đô còn so nổi sao?

Trần Quốc Vinh thất vọng thở dài, tiếc là ông không thể nói ra những chuyện này. Nhưng chỉ cần thám thính chút thôi thì đều biết được, nhưng bọn người nhà họ Trần thì sao? Con trai cả Trần Vinh của ông thì sao?

Chỉ mù quáng tranh quyền giành lộc, chỉ chăm chăm vào chút lợi ích bé như muỗi thì có ích gì chứ?

Người nhà họ Trần đã khiến Trần Quốc Vinh thất vọng hoàn toàn.

Xuất kì bất ý, công kỳ bất bị!

Ông ta đã tốn nhiều công sức như vậy thuyết phục Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà ở lại nhà họ Trần chính là vì tương lai của Trần gia.

Vương Bác Thần đã nhìn thấu điều này, thế nên bọn họ mới có một cuộc hội thoại đầy thâm ý như thế.

May mà tuy Vương Bác Thần đã nhìn thấu kế hoạch của ông nhưng lại không phản đối, chỉ cần Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không có ý kiến thì anh cũng không quản.

Nhưng nhà họ Trần lại muốn ép hai người rời đi, Trần Quốc Vinh có thể không tức giận sao!

Một đám phá gia chi tử!

Một đám phế vật!

“Ông cố ơi, ông đang làm gì vậy?”

Dao Dao cầm trên tay một đoá hoa, được bảo mẫu dắt tới. Bé nhảy chân sáo về phía ông ta.

Nhìn thấy cháu gái, vẻ mặt u ám của Trần Quốc Vinh liền tan biến, ông như trẻ ra mấy chục tuổi, Trần Quốc Vinh ôm Dao Dao đặt lên chân mình rồi cười: “Tiểu Dao Dao, ông cố có tốt với cháu không?”

Dao Dao cố gắng ghim đoá mẫu đơn lên tai Trần Quốc Vinh, cô bé vui vẻ nói: “Tốt lắm, ông cố tốt với cháu nhất.”

Sau đó cô bé lại tóm lấy chòm râu của Trần Quốc Vinh rồi vui vẻ nói: “Ông ơi, trong râu của ông có rất nhiều sợi trắng, cháu giúp ông nhổ đi nhé!”

“Con nhóc này, cứ lăm le râu của ông? Ông cố già rồi, toàn là râu trắng thôi, cháu mà nhổ hết thì ông chẳng còn râu nữa rồi.”

Trần Quốc Vinh cưng chiều: “Sau này cháu ở cạnh ông có được không? Ông cố tặng cho cháu một phần quà.”

Nói xong, Trần Quốc Vinh liền tháo chuỗi vòng tay bằng ngọc mà ông ta đã đeo cả đời xuống rồi đeo lên tay Dao Dao.