Giật mình đứng dậy, cậu quan sát kỹ mặt dưới của phần viền trang trí mặt bục.
Nhìn từ trên xuống chỉ thấy phần viền có những họa tiết trang trí, khá tinh xảo nhưung chỉ là họa tiết bình thường, không có tác dụng gì.Nhưng phần dưới của viền đã thì lại khác, Không ngờ phía dưới chúng có lỗ nhỏ, nhìn giống hệt với lỗ khóa ở cửa khu dược viên.
Cái này không phải nói đây chính là vị trí để đưa “khóa thời không” vào ư.
Đi đếm một vòng, vừa đủ bốn mươi tám lỗ, bằng đúng số cột bên ngoài.Hơn nữa xung quanh còn có những ký tự đặc biệt, có vẻ giống văn tự, nhưng Trần Cảnh lại không nhận ra chúng, tuy nhiên có vài ký tự cậu thấy khá quen mắt, như đã nhìn thấy ở đâu đó.“ Bình tĩnh nào, nhớ lại nào, mày đã nhìn thấy nó ở đâu”Tự trấn an bản thân, mất vài phút, cuối cùng Trần Cảnh đã nhớ ra thấy ở đâu.
Trong khu lưu trữ giấy tờ có một cuốn sách ghi lại các ký tự cổ xưa ( tương tự như cuốn từ điển), cậu có lật qua vài trang nhưng không có hứng thú với ngôn ngữ cổ đại lắm.Lại nói hiện nay tất cả các giới đều sử dụng chung một loại ngôn ngữ, một loại văn tự, gọi chung là giới ngữ.
Tuy nhiên mỗi thế lực, mỗi chủng loài đều có những ngôn ngữ, ký tự của riêng bản thân.
Nhân laoị cũng không phải ngoại lệ.Ví dụ như vương triều Văn Lang hiện nay cũng sử dụng giới ngữ là chính, tuy nhiên có nhiều công pháp, điển tịch đều ghi bằng ký tự riêng của người Văn Lang, cũng có ngôn ngữ riêng mình khác với giới ngữ, mà sử gọi chung là quốc ngữ.Trong quốc ngữ lại có hàng tá các loại ngôn ngữ, cổ ngữ, ký ngữ khác nhau, nói chúng là rất nhiều.
Trần Cảnh cũng không có hứng thú với chúng lắm nên cũng không tìm hiểu.
Đó là lý do tại sao cậu lại bỏ qua cuốn sách kia.Thêm nữa đa phần công pháp, điển tịch ở khu dược viên này cũng sử dụng giới ngữ để ghi chép, nên Trần Cảnh cũng chưa hề có ý định tìm hiểu quốc ngữ thời đại trước, theo cậu nghĩ, thời gian đó để vào việc tu luyện hay học luyện đan còn có ý nghĩa hơn.Nhưng những ký tự trên trận pháp lại cố tình được ghi lại bằng quốc ngữ thì cậu phải tìm hiểu rồi, biết đâu đó chính là cách sử dụng trận pháp thì sao.
Nghĩ vậy cậu liền quay lại tìm cuốn sách kia.Mất hồi lâu mới tìm được, cuốn sách rất dày, chừng mấy trăm trang, bên trong chi chít ký tự và giải thích, Trần Cảnh mau chóng lật mở để đối chiếu.
Rất nhanh liền tìm thấy một ký tự, quả nhiên là một loại cổ ngữ.
Bên cạnh ký tự có ghi lại ý nghĩa bằng giới ngữ, có thể dễ dàng so sánh.Bệ đá hình vuông, mỗi bề khoảng hai mét, trừ đi bốn mươi tám lỗ không ngờ có tới mấy ngàn ký tự.
Trần Cảnh chỉ biết cười mếu, nhưng không còn cách nào khác, cậu đành kiên nhẫn đối chiếu.
Lại kiếm một tờ giất, một cái bút, mỗi khi giải nghĩa được một ký hiệu cậu liền ghi lại.Công việc dịch thuật này đúng là vô cùng vất vả, Trần Cảnh cũng hiểu tại sao lại có những ngự khí sư chuyên tâm vào nghiên cứu các loại cổ ngữ, vì đơn giản công việc này quá vất vả, nếu là người thường e sẽ bị nổi điên mất.Dù mỗi từ được giải nghĩa, nhưng khi ghép lại cũng chưa chắc đã thành một câu có nghĩa, đọc xong muốn loạn đầu luôn.
Lại phải chỉnh lại sao cho hợp lý, đúng là một công việc hao tổn tinh thần.
Rất may Trần Cảnh là một người rất thông minh, hơn nưuã từ sau khi đột phá tinh thần, có dấu hiệu mở ra “hư thần”, suy nghĩ của cậu lại càng nhạy bén hơn, tinh thần cũng trở nên sung túc hơn rất nhiều.Liên tiếp năm, sáu ngày liền Trần Cảnh kiên nhẫn giải nghĩa từng ký hiệu.
Trừ thời gian ăn ngủ, cậu đăm chìm vào việc dịch thuật.
Cũng có vài ký tự cậu không thể tìm thấy ý nghĩa nhưng cơ bản cũng không quan trọng.
Chỉ cần có thể hiểu những chỗ quan trọng nhất là được.Mà quả thực trời không phụ lòng người, những ký tự này chính là ghi chép lại cách sử dụng trận pháp.
Càng làm Trần Cảnh vui mừng hơn, cậu phát hiện ra trận pháp này sử dụng có chút khác biệt với những trận pháp bên ngoài.Không ngờ nó không cần sử dụng tinh thạch, không đúng, phải nói là nó vẫn sử dụng tinh thạch nhưng không cần phải bày ra xung quanh trận pháp, cũng không cần phải bỏ ra mỗi lần sử dụng.
Bởi lẽ nguồn năng lượng nó cần đã có sẵn rồi.Mà thứ cũng cấp nguồn năng lượng đó khiến Trần cảnh hít sâu một hơi, không ngờ chính là những bức tượng to lớn xung quanh khu quảng trường.
Thế mới biết, không ngờ mỗi bức tượng đều làm từ loại đá đặc biệt có bản chất không khác gì tinh thạch thượng phẩm, thậm chí còn tốt hơn.Hơn nữa chũng lại được liên kết với nhau bởi trận pháp, khiến nguồn khí không ngừng sinh sôi.
Đây chính là căn nguyên cho sự dồi dào của khí ở khu dược viên.Nhìn đến những bức tượng, Trần Cảnh vẫn có cảm giác không đáng tin.
Một khối linh thạch bình thường có kích thước cỡ quả bóng bàn.
Mỗi bức tượng kia ít nhất cao đến chục mét, bề ngang cũng chừng hai, ba mét.
Cái này bằng bao nhiêu tinh thạch vậy trời.Bình tĩnh lại từ sự choảng váng, Trần Cảnh lại tiếp tục nghiên cứ.
Phương pháp sử dụng trận pháp cũng rât đơn giản, đưa “khóa thời không” vào đúng vị trí, sau đó sử dụng một bộ ấn pháp để khởi động là được.Bộ ấn pháp cũng không khó, chỉ là nhân cấp thượng phẩm, Trần Cảnh có thể dễ dàng thi triển được.
Hơn nữa bốn mươi tám lỗ cũng không phải nhét vào đâu cũng được, phải đặt ở đúng vị trí tương ứng mới có thể sử dụng.Tìm hiểu được những điều này, cuối cùng Cảnh đã có thể yên tâm rồi.
Lắm giữ “ khóa thời không” và phương pháp sử dụng trận pháp, sau này cậu có thể quay lại khu dược viên rồi, không cần phải chờ đợi có đủ thực lực nữa.Lại mất thêm hai ngày, Trần Cảnh thu xếp lại đồ đạc một lần nữa, cậu cũng hái vài loại thảo dược để phòng thân, chủ yếu là những loại có thể trị thương, cậu cũng cầm theo một ít điển tịch ghi lại thông tin về khu di tích, cái này có tác dụng với gia tộc.Đồng thời cậu cũng đa ăn vào một quả “xích thủy linh”, quả này có đã có dấu hiệu của sự trưởng thành cực hạn, nếu không hái xuống nó cũng sẽ tự rơi rụng, quá lãng phí.
Lại nói lúc trước nếu cậu ăn vào cũng chỉ mang lại một chút lợi ích cho việc bồi dưỡng tinh thần, phần còn lại thì sẽ bị lãng phí.Nhưng hiện giờ , sau khi mạnh mẽ đặt được hạt mầm cho việc mở ra hư thần, quả “xích thủy linh” cũng coi như được sử dụng đúng mục đích, cũng không đến mức qua lãng phí.
Sau khi dùng xong, Trần Cảnh có thể cảm giác tại vị trí đó, hạt mầm nó đã nhận được sự bồi bồ rất lớn, sự ngưng thực cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.Mà biều hiện chính là các giác quan của cậu trở lên nhạy bén hơn rất nhiều, thậm chí tinh thần của cậu đã có thể cảm giác được trong khoảng cách ngoài mấy trăm mét rồi.
Cái này đã gần như tương đương với tầm cảm nhận của cao thủ Dị nhân sơ cấp Hóa nguyên cảnh rồi.Lợi ích mang lại không thể nói là ít được.Tất cả đồ cho vào trong túi trang bị, Trần Cảnh hít thật sâu một hơi.
Gần hai tháng, cuối cùng cậu có thể trở ra bên ngoài rồi.
Cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.Đứng ở trung tâm của trận pháp, Trần Cảnh lấy ra “khóa thời không”, nhẹ nhàng đặt vào trong một lỗ ở góc ngoài cùng phía đông, đây chính là vị trí tương ứng với nó.
Chỉ thấy “khóa thời không” vừa đặt vào, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.Ngay sau đó là hoàng loạt tiếng cạch cạch, Trần Cảnh vui mừng, vẫn may trận pháp này vẫn còn hoạt động, dù sao đã qua thười gian lâu như vậy, cũng không biết nó còn hoạt động được hay không.Chỉ thấy bệ đá mau chóng thay đổi, đầu tiên các lỗ khác đều đóng lại, chỉ có duy nhất lỗ chứa “khóa thời không” là còn mở.
Bệ đá cũng dần thay đổi hình dạng, nó như hợp lại từ nhiều khối đá, hiện giờ bắt đầu thay đổi vị trí cho nhau.Khối đá chứa “khóa thời không” của Trần Cảnh bắt đầu di chuyển lên vị trí trung tâm bề mặt của bệ đá.Bệ đá lúc này không ngờ biến thành hình kim tự tháp, mà đỉnh kim tự tháp chính là khối đá có chứa “khóa thời không”.Sau đó từ vị trí đỉnh tháp, từng luồng sáng chạy dọc theo các rãnh trên thân kim tự tháp hường về các cột đá vòng ngoài, cuối cùng hướng thẳng về các bức tượng phía ngoài.Bốn mươi tám cây cột đá lúc này đồng loạt phát sáng, khoảng không giữa chúng xuất hiện các đồ án kỳ ảo.
Phần khoảng không phía trên cũng xuất hiện một đồ án to lớn, bao trùm cả vòng tròn.Trần Cảnh đứng ở bên cạnh bệ đá, hai tay mau chóng kết ấn.
Hợp ấn vừa thành, chỉ nghe cậu liên tiếphét một tiếng.- Dịch chuyển thời không trận, khởi.*- Dịch chuyển không gian, đi.Các đồ án bắt đầu bùng sáng, Trần Cảnh chỉ thấy mắt mình bị chiếu sáng tới lóa đi, trước mắt cấu chỉ là một màu trắng sáng chói lóa.
Cả người cậu như lâng lâng, trời đất xung quanh như chao đảo.
Khoảng vài chục giây sau, ánh sáng biến mất, Trần Cảnh cuối cùng cũng mở được mắt ra.Chưa kịp để cơ thể ổn định, Trần cảnh chạy tới bên cạnh, chống tay vào tường nôn thốc nôn tháo.
Cái cảm giác này đúng là khó chịu không thể tả nổi.
Hệt như cảm giác đã say rượu lại còn bị bắt cho vào một cái thùng rồi đảo lộn tùng phèo lên vậy.Phải mất gần chục phút cái cảm giác chao đảo mới biến mất, tuy nhiên mặt Trần Cảnh vẫn vàng như nghệ, dư âm của nó khiến cậu vẫn rất khó chịu.Uống vội ngụm nước, cậu mới ngẩng mặt lên nhìn, vị trí cậu đứng đúng là tòa tháp lúc trước.
Lúc này cậu mới để ý, bệ đá ở đây có vài phần giống với bệ đá kia.Cậu tham lam hít thở không khí, cuối cùng cũng đã ra được bên ngoài, cái cảm giác hít thở được không khi bên ngoài thật dễ chịu.Mau chóng đi xuống bên dưới tháp, lại đi ra ngoài, không ngờ vưà đi ra, Trần Cảnh gặp ngay một cảnh tượng khiến cậu đứng hình mất năm giây, trong đầu cậu nổi lên suy nghĩ“ Cái này có thực không vậy trời? “.