- Elise, cởi trói cho cháu đi. Nhanh lên cô!
Ai đang nói với tôi thế? Tôi đang ở đâu? Tôi không muốn tỉnh lại, tôi không muốn nghe thấy cái giọng the thé ở ngay trước mặt tôi. Tôi không muốn ở đây đâu!
-Elise! Cởi trói cho cháu nếu không cả hai chúng ta sẽ chết, Renaud bảo là gấp lắm đấy.
Thì đã sao? Tôi cứ ngỡ chết được là tuyệt vời lắm chứ? Cháu đã đổi ý rồi hả? Nhưng cái gì đang nắm lấy tôi thế này? Giờ không phải là lúc trả thù tôi với một đứa trẻ đâu, càng không đúng lúc khi đứa trẻ đáng thương ấy đang ngồi cạnh thi thể của Paul, bị trói chặt bởi chính bố đẻ của mình. Nhưng tại sao lại là ở trong nhà Benoît? Câu hỏi đó quay trở lại, nhức nhối như một cơn đau răng. Không còn thời gian để nghĩ đến điều đó nữa. Mục tiêu số 1: phải thoát khỏi đây. Nếu tôi có thể giải thoát cho Virginie thì con bé có thể mở cửa và giải thoát cho tôi, nhưng cần phải hành động nhanh chóng.
-Cháu buồn ngủ quá…
Ồ, không phải là cô.
-Cô sẽ làm thế nào để cứu cháu bây giờ đây?
Giá mà tôi biết được… Tôi lại gần chân của con bé, sờ vào nó và thấy sợi dây nilon buộc quanh cổ chân con bé. Tôi không thể cởi được nút dây, chắc chắn là dây buộc rất chặt và thắt nút rất nhỏ trong khi ngón tay tôi lại không hoàn toàn tuân lệnh của tôi. Tôi lùi lại, cố gắng tránh cái ghế to bằng da của Benoît vẫn thích ngồi để đọc sách. Nếu tôi không nhầm thì ở bên trái tôi là phòng bếp, cửa bếp lệch khoảng năm tấc so với cái tràng kỷ. Tôi cho xe tiến lên.
-Elise, cô đi đâu đấy? Cháu ở đây cơ mà!
Tôi giơ cánh tay lên ra hiệu cho con bé yên tâm. Đây rồi, chắc là tôi đang ở trước cánh cửa, tôi tiến lên một cách từ từ, tốt rồi, còn một chút nữa, tôi va vào một cái gì đó, chắc là cái bếp. Tôi cho xe quay lại và chạy dọc theo cái lavabo rửa bát. Dừng. Tôi đang ở bên cạnh mặt bàn làm bếp. Tôi nâng cánh tay lên, dùng bàn tay khua khoắng trên bề mặt của cái bàn. Liệu tay tôi có chạm được vào tường không? Đúng rồi, bình thường thì chắc chắn phải có một cái giá mà Benoît vẫn hay để dao trên đó. Nó đây rồi. Tôi thấy một cái chuôi dao hình tròn. Tôi nắm lấy nó rồi nâng nó lên. Được rồi, tôi đã cầm được con dao rồi. Con dao thái thịt. Con dao to dùng để chặt thịt của Benoît. Tôi hạ cánh tay xuống, quay lại trong phòng khách. Người tôi ướt đẫm mồ hôi.
-Chắc là cháu sắp ngủ mất rồi.
Không vấn đề gì! Cho dù tôi muốn lao đến chỗ con bé thật nhanh, nhưng tôi vẫn tiến một cách chậm rãi, nhỡ đâu tôi lại cắm phập cả lưỡi dao dài ba tấc vào đùi con bé thì sao? Cái bàn thấp, quần dài của Paul, xong rồi. Tôi sờ đến cái váy của con bé.
-Cô làm gì vậy? Cô định cắt người cháu thành từng khoanh à?
Điều tồi tệ nhất là tôi thấy con bé lo lắng rất đúng. Tôi cầm chắc chuôi dao trong bàn tay và ghì sát cánh tay vào thành ghế, lưỡi dao nâng lên, hy vọng là con bé hiểu tôi định làm gì. Tôi chắc chắn là lưỡi dao nằm đúng vị trí đó là con dao với chuôi có khắc nên người ta không bị nhầm chiều. Chuôi dao được thiết kế rất hợp lý. Virginie ngáp rất ngon lành:
-Cô định cắt dây à?
Tôi giơ bàn tay lên rồi đặt tay lên bánh xe.
-Nhưng cô không trông thấy gì, cô sẽ cắt vào đùi cháu mất.
Chính vì thế mà cháu cần phải dịch người theo chiều của con dao đấy. Nào Virginie, suy nghĩ đi, làm đi nào!
Có người đang đi trong hành lang? Không, không phải. Chắc là Virginie đã suy nghĩ rồi nên đột nhiên tôi thấy đế giày nó áp vào cánh tay tôi.
-Cháu sẽ làm, cô đừng động đậy!
Cẩn thận nhé. Con bé hạ bàn chân xuống cho đến khi con dao nằm giữa hai mắt cá chân và con bé bắt đầu cử động hai chân từ trước ra sau. Tôi cố gắng tập trung để không buông lỏng con dao. Thật là tuyệt vời vì có thể cầm được con dao, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cầm được một con dao thái thịt trong bàn tay lại tuyệt vời đến thế. Sợi dây nilon bị nới lỏng.
-Xong rồi! Nào, bây giờ đến lượt tay.
Con bé ngồi dậy, ngồi xổm quay lưng lại tôi rồi tiếp tục đung đưa cánh tay trong khi vẫn không thôi ngáp lấy ngáp để. Sợi dây sắp bị đứt, xong rồi, nó đứt rồi. Cho đến lúc này thì mọi chuyện có vẻ ổn. Bây giờ thì cháu phải mở cửa cho chúng ta đi. Nào, mở cửa đi…
Tôi cho xe lùi lại đến cánh cửa để cho con bé hiểu được ý của tôi. Tôi nghe thấy tiếng con bé bước đi.
-Còn bố cháu và bà Yvette nữa. Cô Elise, cả bố cháu và bà Yvette cũng đang ở đây. Họ không động đậy gì cả. Cháu chẳng nhìn thấy gì vì tối quá. Cháu đi mở cửa sổ đây…
Không, đừng mở cửa sổ!
-Cháu không mở được, nó bị chẹn mất rồi. Bố ơi, trả lời con đi! Đừng nhìn con nữa, trả lời con đi!
Tôi bỗng thấy rùng mình, tôi mong sao con bé không nhảy vào lòng bố nó, nhưng tôi tin chắc là nó sẽ làm như vậy, rồi kêu lên và… Có ai đó vừa mới bấm nút gọi thang máy, tôi nghe thấy tiếng thang máy đang chạy. Virginie, cô xin cháu đấy, đừng làm thế, cháu yêu!
-Phải gọi bác sĩ ngay, bố cháu bị thương rồi, cả bà Yvette cũng thế.
Con bé lại gần tôi, tôi thấy những ngón tay nhỏ nhắn của nó nhanh nhẹn sờ soạng tìm chốt cửa, kéo chốt, tốt rồi, con bé định làm gì bây giờ? Virginie? Tôi không thấy nó đâu nữa. Chẳng thấy gì, ngoài những tiếng động thoáng qua. Tôi bình tĩnh hít thở và từ từ đếm đến 20. Tôi nghe thấy tiếng con bé đang di chuyển ở bên phải tôi. Một trò chơi mới chăng? Điều tồi tệ nhất khi người ta không nói được, đó là không thể la hét mọi người, quát mắng hay ra lệnh, yêu cầu hay mắng chửi một ai đó… Tôi thấy muốn mắng chửi một ai đó. Có một luồng không khí ở phía bên phải tôi, rồi cùng lúc đó, cánh cửa mở ra, và…
-Cô đang làm gì ở đây thế này? – ông Jean Guillaume vừa hỏi vừa đẩy tôi vào bên trong.
-Cô ấy đang đợi chúng ta. – Hélène trả lời và đóng cửa lại. Tay cô đặt lên lưng ghế của xe đẩy rồi chầm chậm đẩy tôi về phía sau. Tôi không hiểu. Tại sao Hélène lại đưa ông Guillaume đến đây? Virginie đâu rồi? Tại sao Hélène không nói gì với con bé?
-Yvette! – đột nhiên ông Guillaume hốt hoảng kêu lên. Yvette!
-Bà ấy không nghe thấy ông nói đâu. – Hélène nói.
-Phải đưa bà ấy ra khỏi đây. Cả Paul nữa, lạy Chúa!
-Không ai được động đậy! – Tony-Yssart ở đâu bỗng cất giọng ồ ồ ra lệnh.
Tôi bị sững sờ đến tột đỉnh. Anh ta ở đâu chui ra vậy? Tất cả bọn họ ở đâu chui ra vậy? Họ đến làm gì ở nhà Benoît? Cô Yvette đâu? Chẳng lẽ bọn họ để cho cô ấy nằm chết trên tràng kỷ hay sao? Đầu tôi sắp nổ tung ra mất.
-Ngồi xuống đi!
Tôi nghe thấy tiếng động đậy, ai đó buông mình nặng nề xuống tràng kỷ. Chắc đó là ông Guillaume. Hélène chắc là đã ngồi xuống ghế bành. Còn Virginie đâu? Tại sao bọn họ không trông thấy con bé? Con bé đâu có phải là trong suốt đâu!
Tôi vẫn cầm con dao trong tay. Nó vẫn dính sát vào bánh xe. Có lẽ tôi đang ngồi cạnh Yssart? Hắn bắt đầu nói:
-Đáng lẽ cô phải kiểm tra xem súng của cô có đạn hay không, Hélène ạ. Cô không biết là Benoît đã lắp đạn giả vào súng.
Lại là Benoît! Đúng, khẩu Beretta của Benoît, tôi vẫn còn nhớ, trong ngăn kéo bàn ngủ của anh. Chúng tôi đã cãi nhau về khẩu súng ấy. Tôi không hề thích vũ khí. Còn anh thì muốn làm tôi yên tâm nên nói với tôi là trong súng chỉ có đạn giả. Tôi còn phàn nàn không biết anh dùng súng vào việc gì… Nhưng tại sao bọn họ lại nói đến khẩu súng của Benoît?
-Cô không trả lời phải không? – Tony nói, giọng rất “trịnh trọng”.
Tôi đoán là anh ta đang đứng trước mặt chúng tôi, dáng thanh lịch, với một khẩu súng trên tay chĩa vào chúng tôi: ông Guillaume co rúm ở một góc phòng. Hélène thì điên lên vì giận dữ, Paul bất động, cô Yvette đang bị hôn mê, còn tôi thì ngồi trong xe lăn. Một hoạt cảnh điên rồ, thảm hại.
Khẩu Beretta trong ngăn kéo của bàn ngủ, trên mặt bàn có một cái radio báo thức…
-Hãy để chúng tôi đi. Yvette cần phải được chăm sóc. – ông Guillaume khẩn khoản.
… và một cái cốc nhỏ mà Benoît để cái đồng hồ đeo tay của anh trong đó…
-Tôi đã gọi cấp cứu rồi. – Tony đáp lại. – Các người không thấy mùi gì ở đây hả?
… bên cạnh con dao Laguiole có chuôi bằng đồi mồi màu vàng của anh!
-Mi là đồ đê tiện, - ông Guillaume lẩm nhẩm, - mi không thấy là Paul đang…
-Tôi không nói đến Paul. Tôi đang nói đến những thành tích đang nằm ở trong cái hộp, kia kìa.
-Cái hộp? – ông Guillaume nói nhỏ, giọng như nghẹn lại.
-Đúng, cái hộp bằng gỗ muốn, ở trên tủ chè.
Tôi nhớ ra rồi, đó là một cái hộp vuôn dài có lót vải satin dùng để đựng con dao Nhật Bản. Những “thành tích”? Hắn muốn nói gì đến những “thành tích” ? Tôi sợ phải biết chúng là gì.
-Hélène, cô không muốn mở nó ra à?
-Đồ khốn kiếp.
-Hélène lúc nào cũng giỏi đối đáp. Trong cái hộp này, thưa ông Guillaume thân mến, là kỷ niệm của những vụ giết người: đôi bàn tay của Michaël Massenet, trái tim của Mathieu Golbert, dương v*t của Joris Cabrol…
-Joris!
-Đúng, Joris. Không phải tàu hỏa đã thiến thằng bé đâu… Tôi nói tiếp nhé: tóc và da đầu của Renaud Fansten, đôi mắt đen của Charles-Eric Galliano, đôi mắt mà trên vòng mắt của nó có lẽ vẫn còn in rõ hình ảnh cay độc của kẻ giết người.
Ông Guillaume bị ợ lên, tôi nghe thấy ông ấy lẩm bẩm:
-Câm mồm đi!
-Câm mồm cũng chẳng được việc gì cả, - Tony đáp lại, - việc gì phải đến thì nó sẽ đến, cho dù Chúa có muốn cũng không được. Ông chưa bao giờ nhận thấy là phần lớn bọn giết người đều có cách xử sự giống như những kẻ ham thích trò phù thủy thường làm hay sao? Chúng thường lấy đi những mẩu thịt, mảnh da, máu hay những cái gì đó trên người nạn nhân.
Liệu có phải là con dao Laguiole của Benoît đã được dùng để móc mắt bọn trẻ không?
-Không thể như vậy được, ngươi nói dối. – ông Guillaume phản kháng yếu ớt, tôi cảm thấy tinh thần của ông đã bị hoảng loạn.
-Ồ, vậy mà có thể đấy. Ông hãy cứ mở hộp ra và tự nhìn xem.
-Ngươi điên rồi.
-Chắc chắn thế rồi. Cứ mở nó ra đi!
Im lặng. Có tiếng lạch cạch. Rồi một tiếng kêu khô khốc:
-Lạy Chúa! Thật là ghê tởm! Hélène, đúng thế, những thứ này là… Đồ quỷ quái. Tại sao cô có thể làm những việc như thế này? Tôi muốn tự tay tôi giết cô ngay bây giờ!
-Tất cả chúng ta đều có xu hướng tin vào những việc thần kỳ, đúng không? Rằng khi phá hủy một ai đó thì chúng ta có thể tái tạo lại được chính chúng ta. Rằng, giống như nữ thần Isis, khi thu lượm những mảnh thân xác của con người, người ta có thể tái tạo lại một người mà ta yêu quý…
Lại là Isis!
-Thật là ngu ngốc! – Hélène cắt ngang.
-Thật thế sao? Nhưng không phải vì một điều gì đó ngu ngốc mà nó lại không xảy ra. Nghi lễ làm sống lại sinh vật mình yêu quý được miêu tả rất kỹ trong Quyển sách của quỷ Sa tăng của Lewis F.Gordon, một tác phẩm rất đáng được trân trọng, nó luôn đứng hạng nhất trong tất cả các thư viện danh tiếng. Phải công nhận là nó ít khi được những người nghiêm túc đọc, trừ một vài kẻ bị bệnh tâm thần.
Rốt cuộc thì hắn muốn nói gì? Hắn muốn tự bào chữa hay sao?
Con dao Laguiole mà Benoît rất thích đã cắm vào da thịt nhợt nhạt của những đứa trẻ…
-Đúng là những trò phù thủy thường là để che giấu động cơ chính của người thực hiện những nghi thức đó. Cũng như người phụ nữ muốn quyến rũ người tình của mình cũng thường che giấu những xung năng hủy diệt, tái tạo và thiến hoạn của mình dưới một ham muốn tình yêu. Trò phù thủy thường nhằm mục đích là đạt được sự hiệu nghiệm. Và vì nó hoàn toàn chỉ mang tính ích kỷ nên nó phủ nhận hoàn toàn sự đau đớn của kẻ khác, của vật hiến thân. Một thái độ rất gần với hành động của những kẻ giết người hàng loạt, đối với chúng thì người khác chỉ là một đồ vật.
Hãy thôi ngay bài thuyết giảng của ngươi đi. Làm sao mà hắn có thể nói một cách bình thường đến như thế? Một câu hỏi thật ngu ngốc: làm sao mà một kẻ điên lại bị điên? Tôi không nghe thấy tiếng của ông Guillaume nữa, cũng không nghe thấy Hélène nói gì nữa, chẳng có ai nói được một lời nào nữa, chắc là họ đang há hốc miệng ra vì kinh ngạc.
-Ai có thể biết được đối với một kẻ giết người hàng loạt thì đâu là ranh giới giữa xung năng khát máu đơn thuần và sự ham muốn tái tạo lại một thế giới đã bị đánh mất?
Hãy nói tiếp đi, ta sẽ định vị được mi tốt hơn, mi đang đứng rất gần ta. Nếu ta nâng cánh tay lên, ta chắc chắn là có thể cắm con dao vào đùi của mi, vậy thì… đúng, hắn sẽ bị mất thăng bằng, ngay cả khi hắn bắn thì đó sẽ là cơ hội duy nhất của chúng tôi…
-Lý luận của tôi cuối cùng cho thấy kẻ giết người hàng loạt vẫn luôn là một tên phù thủy không biết gì hết, nhưng đó không phải là vấn đề.
Tôi sẽ đếm đến ba và tôi sẽ làm…
Một, hai, ba.
Lưỡi dao cắm vào người hắn như là người ta cắm con dao vào một cục bơ vậy, có cái gì đó nóng bắn lên mặt tôi. Hắn ngã xuống, kêu lên vì đau đớn và vì ngạc nhiên, cùng lúc đó có tiếng súng nổ. Cả một đám người hỗn độn, hoảng loạn.
-Hắn không động đậy nữa, chùng ta thoát rồi! – Hélène nói.
Tôi đoán là cô ấy đã vớ ngay lấy khẩu súng về. Thật hú hồn!
-Elise, tại sao cô lại làm như vậy? – Tony thì thầm ngay bên cạnh tôi.
Tôi hình dung ra hắn ta đang ôm đùi, nhăn nhó vì đau đớn.
Tại sao ta lại làm như vậy ư? Để không bị chết trong cái ngày đầy những mùi chết chóc và điên loạn này. Đấy, tại sao đấy.
-Jean, ông hãy trói tay hắn ra sau bằng cả vạt của hắn đi. – Hélène nói giọng đĩnh đạc.
Ông Guillaume làm theo lời Hélène. Còn tôi vẫn ngồi đây với con dao trên tay.
-Elise, buông dao ra đi, cô sẽ lại làm bị thương người khác nữa đấy. – Hélène nói và nắm lấy chuôi dao.
Tôi không hề muốn buông dao ra chút nào cả, tôi cứ nắm chặt bàn tay. Tôi thích cảm giác có dao trong tay.
-Nào Elise, thật là kỳ quặc.
-Cô đừng buông con dao ra! – Tony thì thào, giọng lạc đi vì đau đớn.
Rõ ràng là tên này còn điên hơn cả những tên điên nữa.
Tôi đang chần chừ thì hắn thầm thì bên cạnh tôi:
-Elise, cô còn nhớ những gì tôi nói với cô về những câu đố không?
Rốt cuộc thì hắn ta muốn gì vậy?
-Virginie không biết tôi là bố con bé.
Điều đó thay đổi được gì chứ?
Điều đó thay đổi tất cả. Virginie chẳng có bất cứ lý do nào để mà bảo vệ một kẻ mà nó không hề biết… Tôi nhớ lại lúc con bé nói: “Bố cháu đang bị thương”. Vậy thì, Tony không nói dối, vậy thì… tại sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?
Đột nhiên tôi giơ cánh tay lên để tự vệ, nhưng đã quá muộn: báng súng gí sát một cách thô bạo vào đầu tôi trong khi Hélène nói với giọng dễ thương:
-Cô thật sự mất quá nhiều thời gian để hiểu ra đấy!
___ ___
Quá choáng váng, tôi buông dao ra. Tôi nghe thấy ông Guillaume đang thở rất mạnh với những tiếng hít nhỏ, như thể là ông ấy bị nghẹn thở vậy.
-Đừng như vậy nữa, Jean. Hãy ngồi bên cạnh Yvette và giơ tay lên…, như thế. Thôi, đừng có giả vờ, tôi không muốn cái trán đẹp đẽ của bà Yvette được tô điểm thêm con mắt thứ ba đâu. Thế nào, tất cả ở đây hết rồi chứ? Chỉ còn thiếu quả xơ ri trên cái bánh ga tô nữa thôi. Virginie, con ở đâu đấy hả con yêu? Virginie?
Tôi cảm thấy rùng mình khi nghe thấy cái giọng của bà chủ nhà hồn nhiên vui vẻ ấy vang lên trong phòng. Đột nhiên tôi hiểu ra sự yêu thương điên rồ có thể khủng khiếp đến mức nào.
-Hélène, tôi không hiểu… Tất cả những chuyện này là thế nào? – ông Guillaume sửng sốt hỏi.
-Là mi câm mồm lại và ngồi yên đi.
-Hélène! Như thể không đúng! Hãy nói là không đúng như vậy đi!
-Cô ta đã giết bọn trẻ! – Tony thốt lên, giọng anh ta phát ra từ chỗ ngang tầm bánh xe lăn của tôi.
-Thật vậy sao? – ông Guillaume hoài nghi hỏi.
-Câu hỏi thật là ngu ngốc, ông Guillaume thân mến của tôi ạ. Ông nghĩ có thể là ai được cơ chứ? Hay là bà Yvette đáng yêu của ông?
-Thế còn Paul? Chuyện gì đã xảy ra với Paul?
-Paul đã rất bất lịch sự với tôi. Anh ta đã không đánh giá cao những thứ có trong hộp. Anh ta không hiểu giá trị bộ sưu tập của tôi. Anh ta lại còn to tiếng và ném những lời tồi tệ vào tôi… Tôi không thích người ta chống đối tôi như thế.
-Thế còn Stéphane? Tại sao lại là Stéphane? – Tony nói. – Anh ta chưa bao giờ làm hại em cả.
-Stéphane ư? Anh ta đã trở nên vướng víu. Anh ta muốn tôi chỉ là của anh ta, của mình anh ta mà thôi. Stéphane đáng thương. Cứ như tôi có thể thuộc về ai đó ấy… Cô có thấy không, Elise, cô có thấy tính ngạo nghễ ngu ngốc của bọn đàn ông không? Thêm nữa, anh ta bắt đầu lo sợ. Khi anh ta nghe được cảnh sát đang tìm một chiếc xe break màu trắng, anh ta bắt đầu tỏ ra sợ hãi, thật là một kẻ ngu đần đáng thương. Anh ta biết là tôi thường xuyên mượn xe anh ta. Anh ta bắt đầu nghi ngờ, nếu tôi có thể nói vậy. Điều mà anh ta không biết, đó là chính tôi là người đã làm cho cảnh sát truy theo dấu vết của anh ta. Chính tôi là người đã gọi điện báo cho cảnh sát sau khi đã để lại một vài vết máu trên bộ quần áo cũ của anh ta và để chúng lại trong căn lều gác rừng, nơi mà tôi đã “chăm sóc” Michaël. Cần phải có được một hung thủ, phải vứt cho cảnh sát một hung thủ như là ném một mẩu xương cho chó vậy… thế là, bye bye Stéphane.
-Còn Sophie? Sophie thì…? – ông Guillaume rụng rời lắp bắp.
-Ồ vâng, vẫn là tôi, ông Guillaume thân mến ạ. Ngậm mồm lại đi, trông ông có vẻ rất ngu ngốc khi há miệng như vậy lắm. Sophie biết quá nhiều chuyện. Cô ta biết rõ về Benoît.
Biết rõ về cái gì cơ? Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. Hélène tiếp tục:
-Sophie đúng là một cái loa phóng thanh. Cô ta mắc bệnh nói nhiều thành thâm căn cố để rồi. Không thể để cho cô ta cứ tung tăng khắp nơi và làm lu mờ con người của tôi.
Con người. Cô ta coi mình như một con người. Liệu Hélène thật sự còn tồn tại nữa không?
-Đơn giãn nhất là cho cô ta tự tử, đúng không? – Hélène nói tiếp, vẻ láu lỉnh.
-Tôi không hiểu, - ông Guillaume ấp úng, - tôi dám chắc là mình không hiểu gì hết… Hélène, hãy nhìn đi, không thể như thế được… Bọn trẻ, Stéphane, Sophie, Paul, chín người rồi!
-Câm mồm đi, đồ điên!
Ông ấy kêu lên yếu ớt, tôi đoán là ông ấy đã bị Hélène đánh bằng khẩu súng. Tôi có thể trông thấy cô ấy đánh vỡ răng của ông Guillaume chỉ bằng một động tác hờ hững.
Có tiếng quẹt diêm, rồi mùi của nến cháy. Cô ấy định làm gì vậy? Tại sao tôi lại buông con dao ra? Tôi thấy máu chảy trong mắt tôi, có lẽ cú đập bằng báng súng đã làm rách da đầu tôi. Tôi không thể lau mặt, tôi thấy máu chảy trên môi tôi, mùi máu tanh lợm làm tôi kinh tởm, tất cả đều làm tôi kinh tởm. Tôi thấy mình bị vứt ra xa, quá xa nỗi sợ hãi và ghê tởm.
-Họ không có quyền lấy Max của tôi đi.
Max. Max là ai?
-Tôi đã yêu nó biết bao, - Hélène tiếp tục nói, giọng đầy hằn thù, - thằng bé là tất cả đối với tôi. Tôi đã muốn sửa chữa lại tất cả với nó, muốn quên đi mọi chuyện, quên đi sự sợ hãi, muốn thay thế nỗi đau đớn bằng tình yêu.
-Và cô tin là khi giết chết bọn trẻ, cô có thể thay thế nỗi đau bằng tình yêu hả? – Tony chế giễu.
-Anh thật tầm thường! Tôi tự hỏi tại sao tôi lại có thể bị quyến rũ bởi một người như anh chứ, một tên nghiện rượu đáng thương bị tâm thần phân lập, một kẻ cặn bã. Anh biết gì về tình yêu? Mẹ anh chưa bao giờ biết chăm sóc anh, còn bố anh chỉ là một kẻ ăn mày vô gia cư mà thôi… Tình yêu đối với anh là gì hả Tony? Chỉ là cái giường bệnh phải không? Hay tình yêu đối với anh là một nụ cười máy móc của một con y tá đang bận bịu? Hay chỉ là một ít cháo khi trời lạnh? Anh cứ bám riết vào cuộc sống này và tin rằng một ngày kia mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa, nhưng sống chính là phải chịu đựng. Sống chính là bị đau, lúc nào cũng đau. Anh nói rằng tôi giết chúng, nhưng tôi lại cho là tôi đã giải thoát chúng khỏi sự đau đớn, tôi cho chúng được nghỉ ngơi, một sự nghỉ ngơi dịu dàng trong giá rét. Dù sao thì tôi cũng không cần anh phải hiểu. Tôi không cần biết người ta có hiểu hay không. Tôi tự do. Tôi không phải tuân theo những quy tắc đạo đức ngu xuẩn của các người. Nếu như mà còn có đạo đức thì Max đã ở đây… Nếu tôi được ở với thằng bé thì tất cả mọi chuyện đã khác rồi. Tôi đã có thể quên đi sự cưỡng bức, nỗi xót xa của bạo lực, nỗi sợ hãi… nhưng chuyện đó đã không xảy ra, bánh xe đã quay theo chiều khác…
-Nhưng Max là ai? – ông Guillaume ngạc nhiên.
-Một thiên thần. Max là một thiên thần. Một thiên thần cứu thế. Nó đã chết để cứu chuộc cho thế giới này.
-Một người giống như chúa Giêsu? – ông Guillaume vẫn còn hỏi. Tôi cho là ông ấy cố tình làm cho Hélène nói ra càng nhiều càng tốt.
-Nếu điều đó có thể làm cho ông vui khi biết những chuyện như vậy…, - Hélène nói, giọng mỉa mai. – Nói về Max thế là đủ rồi, chấm dứt chủ đề. Giờ thì…
Cô ta bỏ lửng câu nói như thể đang suy nghĩ điều gì.
-Giờ thì? – ông Guillaume nhắc lại, giọng khô khốc.
-Giờ thì tôi phải đi đây. Tôi rất lấy làm tiếc, các bạn thân mến của tôi ạ, tôi không thể đưa các bạn đi cùng.
Một tia hy vọng điên rồ: cô ấy sẽ bỏ đi thật sao?
-Và tôi cũng không thể bỏ các bạn lại đằng sau… Nhưng hãy yên tạm đi, ngọn lửa tình bạn sẽ chảy mãi trong chúng ta…
Ngọn lửa tình bạn? Diêm… nến… ôi không, mẹ kiếp!
-Tôi sẽ mang theo cái hộp mà Tony thân mến của chúng ta đã phân tích một cách xuất sắc những thứ ở bên trong. Tôi rất vui được biết các bạn. Elise, tôi mong là cô sẽ đau đớn rất nhiều, tôi luôn luôn ghét cô. Cho phép tôi được nói với cô là kiểu tóc của cô trông xấu không chịu được.
Thật là lố bịch. Tất cả những gì mà cô ta có thể nói với tôi chỉ là kiểu tóc của tôi trông rất xấu trong khi cô ta sắp thiêu sống chúng tôi. Tôi phát khóc lên mất!
-Tôi thật sự không hiểu những gì anh ấy tìm thấy ở cô.
Anh ấy? Ai là “anh ấy”? Chắc là cô ta không định nói…
-Benoît thân ái và trìu mến… Anh ấy đã quyết định sẽ thú nhận hết với cô sau chuyến du lịch đó, nhưng than ôi, anh ấy không có thời gian và chính cô đã chiếm được những giây phút cuối cùng của anh ấy!
Thú nhận với tôi điều gì? Tôi không muốn nghe nữa. Benoît không thể…
-Tôi bắt đầu ngủ với anh ấy vài tháng sau khi tôi giải phóng linh hồn của Charles-Eric. Anh ấy muốn tôi rời bỏ Paul và chúng tôi cùng nhau ra đi. Nhưng tôi không thể, Renaud sắp được 8 tuổi, nó có nụ cười giống như Max, và tóc của nó nữa, tóc nó rất mềm, rất sáng… Cô có hiểu được không, tôi cần phải làm việc đó… cho nên tôi không thể đi cùng Benoît mặc dù anh ấy luôn van xin tôi.
Một cơn xáo động. Một cơn xáo động kép. Cô ấy đã giết Renaud, cô ấy đã giết con trai của chồng mình. Benoît cùng cô ấy đã… Benoît đã lừa dối tôi, anh đã nói dối tôi, Benoît, Benoît của tôi đã cùng với cô ấy…
-Đừng nghe cô ta nữa! Benoît rất yêu cô, anh ấy không thể nào thoát khỏi cô ta, cô ta bám lấy anh ấy như một con đỉa. – Tony nói.
-Câm mồm đi!
Hélène quát lên sau khi đã giáng cho Tony một cú.
-Tôi rất vui khi thấy cô sẽ chết cùng với Tony. Tôi không biết trong hai người, ai là người mà tôi căm thù nhất, Tony hay dạy đời hay là cô – Elise quá dễ thương…
-Hélène! Cô không thấy là cô giết bọn trẻ ấy sao? Chẳng được gì cả! Cô không thấy là chúng đã chết rồi, chết thật rồi, rằng chỉ còn lại những mảnh thân thể mà sẽ chẳng dùng được việc gì cả, - Tony cẩn thận nói, - những mảnh xác đó sẽ thối rữa.
-Tony thân mến, anh làm tôi mủi lòng đấy, rất đáng thương, anh luôn biết điều mà… Anh chẳng hiểu gì cả (giọng cô ta trở nên dữ dội). Anh chưa bao giờ hiểu gì hết. Chúng chưa chết, anh nghe rõ chưa, chúng đang được tự do, chúng đang ở bên cạnh tôi, trong tôi, mãi mãi, chứ không phải là trong cái thế giới bốc mùi bẩn thỉu này. Chúng là của tôi!
-Chúng chết rồi, Hélène, chết rồi, và chúng chẳng thuộc về ai cả.
Hélène lấy lại hơi thở và giọng cô ta trở nên dịu dàng một cách đáng sợ.
-Tony đáng thương của tôi, tôi lo cho anh đấy, thật đấy…
Cô ta tiến lại, có tiếng va chạm, có cái gì đó bị gãy, và Tony kêu lên một tiếng, rồi lại kêu một tiếng nữa.
-Tony thân mến, chắc là tôi đã đánh vỡ mũi anh… chuyện đó sẽ không làm phiền anh khi hít thở chứ? Dù sao thì anh sắp không cần phải thở nữa đâu.
Hélène cười, một tiếng cười man rợ, khủng khiếp mà tôi chưa từng nghe thấy.
-Còn cô, Elise, cô chẳng có gì để nói cả. Cô chẳng thể đóng góp được gì vào thời điểm lịch sử này hay sao?
Benoît đã phản bội tôi.
Và tôi sẽ bị thiêu sống.
-Cô có thấy người ta nói gì không… đầu tiên là người ta chết vì bị ngạt. Hãy nghĩ đến Jeanne d’Arc[1] đi, một nữ anh hùng dân tộc đấy. Cũng phải nói thêm rằng bạn cô ta, Giles de Rais đã bị kết án chết vì tội tra tấn và giết khoảng năm mươi đứa trẻ. Một sự trùng hợp thật thú vị, cô không thấy thế à?
[1] Jeanne d’Arc (1412-1431) là một nữ anh hùng người Pháp, chỉ huy quân Pháp giành nhiều chiến thắng quan trọng trong cuộc chiến Trăm năm. Cô bị quân Anh bắt và bị kết tội là phù thủy và bị hỏa thiêu khi mới 19 tuổi. Năm 1920, cô được phong thánh.
Thật nực cười! Elise d’Arc và Hélène de Rais! Một sự so sánh khủng khiếp, xứng đáng là một siêu phẩm điện ảnh trên màn ảnh lớn! Nhưng không thể như vậy được! Tôi không thể bị chết như vậy được!
-Virginie? Ra khỏi chỗ trốn đi, búp bê của mẹ. Mẹ phải đi rồi.
Con bé trốn ở đâu rồi? Nó không thể bỏ chỗ trốn được. Hélène sẽ trói nó và sẽ để nó bị chết cháy cùng với chúng tôi. Tôi cảm thấy giọng cô ta đã chuyển sang một âm vực khác, một âm vực không có chỗ cho những tình cảm con người. Virginie, đừng động đậy, cô xin cháu đấy!
-Virginie? Mẹ bắt đầu giận rồi đấy, con đã biết khi mẹ tức giận thì sẽ như thế nào.
Tôi thấy nước mắt lăn dài trên má tôi. Một người nữa cũng đang khóc trong im lặng. Tôi nghĩ đó là ông Guillaume. Cô Yvette vẫn chưa tỉnh dậy. Cô ấy thật may mắn khi chết mà không phải chứng kiến cảnh này.
-Thôi mặc kệ con, Virginie. Mẹ đi đây. À, tôi để quên mấy cái băng cassette của mình. Nó làm cô vui chứ hả Elise? Thật thích thú khi ghi âm chúng, chỉ bằng một cái máy nhỏ xíu bỏ túi có thể thay đổi được cả giọng nói… cô thấy không?
Chắc là Hélène đang bật máy nghe băng, vì sau đó có một giọng nói cất lên:
“Muộn rồi, chúng tôi phải đi thôi. Chàu bà nhé, bà Yvette. Chào Elise, chào ông, Jean”.
Đó là giọng nói của Paul. Thật là đáng sợ khi nghe thấy tiếng nói của một người đã chết, nhất là khi người chết đang chuyển đến chúng tôi những thông điệp rất phù hợp hoàn cảnh. Cái băng bị tua nhanh rồi sau đó là giọng của cô Yvette:
“Anh chị đến chơi thật là tốt quá. Gọi điện cho chúng tôi nhé Hélène!”
-Đếm đi! – Hélène cười khẩy. – Nhìn mà xem, lửa sẽ giải thoát tất cả các người khỏi những khó khăn của cuộc sống: không còn cần xe đẩy cho Elise nữa, Tony không cần đến nhà thương điên nữa, Jean cũng chẳng cần phải lo lắng về cholestérol nữa… Thôi, tạm biệt mọi người… Đừng, Jean, đừng khóc nữa, thôi nào! Hãy tỏ ra dũng cảm một chút đi! Tôi phải đi đây, tôi còn có nhiều việc phải làm…
Có những tiếng nổ lẹt đẹt, chắc chắn là đang có những tiếng nổ lẹt đẹt và có cả mùi khét nữa.
-Virginie! Con có mười giây để ra đây với mẹ đấy!
-Cô ta đã châm lửa vào viền bọc tràng kỷ rồi. – Tony nói cho tôi biết. Giọng của anh ta bị biến đổi vì mũi bị gãy.
-Tôi đã bảo là im mồm đi cơ mà, đồ con lợn bẩn thỉu.
Tôi thấy chân Hélène sượt qua mặt tôi khi cô đá vào mặt Tony, làm cho anh ta bị đập đầu vào tường.
Không thấy anh ta nói gì, nhưng chắc là đang rên rỉ. Lửa cháy lốp đốp càng ngày càng lớn, tôi có thể cảm thấy lửa đang cháy, tôi cảm thấy sức nóng ngày càng tăng. Rồi tất cả chúng tôi sẽ chết hết. TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT. Tôi vung tay lên, bàn tay nắm lại, tay tôi đập vào một cái gì đó mềm mềm. Tôi đã đập trúng vào bụng của Hélène, làm cho cô ấy phải cúi người xuống. Tôi ấn vào nút “tiến” và cái xe đẩy lăn nhảy chồm lên, đâm mạnh vào chân Hélène. Cô ấy bị mất thăng bằng, tôi nghe thấy cô ấy bị mất thăng bằng và kêu lên đau đớn, rồi sau đó là tiếng cái bàn bị lật đổ. Tôi tiếp tục tiến lên, bánh xe trượt trên bắp chân cô ấy, đột nhiên cô ấy thét to lên ghê sợ.
-Lạy Chúa tôi, tóc của cô ấy… - ông Guillaume thì thào.
Hélène đang kêu la. Tôi thấy luồng không khí đang mang đến mùi cháy sém. Hélène đang quay cuồng xung quanh tôi.
Tóc của Hélène đã bị bắt lửa.
-Lùi lại đi! – Tony gào lên.
Tôi vội vã lùi lại, xe đẩy bị đâm vào tường rất mạnh.
Một tiếng nổ khô khốc vang lên. Hélène kêu lên như một con thú lên cơn dại.
-Váy của cô ta, - Tony nói, như thể là anh ta đang bình luận một trận đầu bóng tranh Cúp vô địch thế giới, - Váy của cô ta đã bị bắt lửa. Cô ta như ngọn đuốc sống ấy.
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh những nhà sư tự thiêu để hy sinh…, nhưng ở đây, rất gần đây, ngay sát tôi là một người phụ nữ bằng xương bằng thịt đang kêu thét, điên dại trong đám lửa bao vây chúng tôi cùng với mùi thịt bị cháy. Cần phải làm cái gì đó! Tôi chi xe tiến đến cửa và cứ thế đập mạnh vào cánh cửa. Chắc chắn phải có ai đó nghe thấy! Tôi không thể chịu đựng được những tiếng kêu thét này!
-Như vậy là đủ rồi, tôi sẽ gọi cảnh sát! – một giọng nói bị nghẹn ngào ở đâu đó phía dưới.
Làm đi! Nhanh lên, gọi cảnh sát đi! Sức nóng bao trùm cả căn phòng, lửa cứ lướt qua người tôi, chạm vào người tôi, lửa đang đốt cháy tôi. Hélène vẫn đang quay cuồng kêu thét, đập người vào đồ đạc. Tôi cảm nhận được cô ấy, tôi thấy cô ấy va vào cánh tay tôi, làm cho tôi cũng bị dính lửa. Tôi cảm thấy da thịt cô ấy đang bị cháy và phỏng rộp lên. Tôi cảm thấy sự tuyệt vọng của cô ấy. Ai đó cứu chúng tôi với!
Có người nắm lấy chân tôi.
-Elise, con dao, tôi cầm được nó rồi. Hãy cầm lấy con dao đi nhanh lên.
Anh ta đang cố vươn người lên và để con dao rơi xuống đùi tôi. Tôi nắm lấy chuôi dao.
-Không thể để cô ta như vậy được. Dựng đứng con dao lên, tôi sẽ cắt đứt cà vạt.
Anh ta có lý. Anh ta có thể kéo cô ấy vào trong phòng tắm rồi bật vòi hoa sen… Đây là lần thứ hai trong vòng chưa đầy nửa giờ tôi cầm con dao như một cái máy trong khi Tony đang cuống cuồng, vội vã. Nhưng cái cà vạt bị buộc quá chặt, và những tiếng kêu thét này, ôi, lạy Chúa tôi, NHỮNG TIẾNG KÊU THÉT!
Chiếc cà vạt bị nới lỏng, và Tony được giải thoát. Anh ta tì vào lưng ghế của tôi, anh ta kêu lên “Hélène” bằng giọng nghẹn ngào. Tôi đoán là anh ta đang cố túm lấy cô ấy.
-Hélène! Tôi không thể, nóng quá. Tôi phải cởi áo khoác cái đã.
Nhanh lên! Những tiếng kêu của Hélène vẫn không dứt, nó không ngừng thay đổi cường độ, những tiếng kêu rú càng lúc càng cao đến mức không thể chịu được, chói tai tới mức người ta không thể tin được đó là tiếng kêu của một con người. Tôi có cảm giác như màng nhĩ của mình sắp nổ tung ra. Tôi nắm chặt lấy chuôi dao như một con điên. Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi? Hay giây? Ba giây? Hay là ba thế kỷ? Tiếng kêu thét làm tôi như bị co cứng, ngọn lửa cứ liếm dần vào người tôi, tôi muốn đứng lên và kêu to lên, vì tôi cũng sắp bị cháy, tóc tôi, tóc của tôi đang bắt lửa, tôi đột ngột nâng cánh tay để cầu cứu. Hãy cứu tôi, cứu tôi với. Hélène vẫn đang quay cuồng, cô ấy làm tôi bị cháy, cô ấy đang đốt cháy tôi, cô ấy ngã vào người tôi. Tôi đang cháy! Tôi bị cháy!
Có cái gì đó trên đầu tôi, người ta đang trùm cái gì đó lên đầu tôi, người ta đang đẩy xác Hélène đang cháy rực ra khỏi người tôi. Người ta đang đập vào người tôi bằng cái áo vest của Tony. Anh ta đang đập lửa trên người tôi. Tôi đã được cứu, tôi đã được cứu sống…
Tiếng kêu ngưng bặt! Hélène không kêu thét nữa. Không động đậy nữa.
-Cô ấy đã ngã lên trên. – Tony thều thào. – Ơn Chúa, cô ấy đã bị ngã lên trên.
Bị ngã? Lên trên tôi?
-Cô ấy sao rồi? – ông Guillaume lo lắng hỏi.
-Cô ta chết rồi. – Tony trả lời. – Lưỡi dao đã đâm vào tim cô ta.
Lưỡi dao? Ôi không… Con dao, con dao trong tay tôi, lưỡi dao chĩa lên trên. Tôi đã giết Hélène. Tôi, Elise Andrioli, tôi đã giết một người. Con dao mà tôi cầm trong tay đã đâm vào ngực của một con người. Lưỡi dao dính đầy máu, bàn tay tôi dính đầy máu… Không, tôi không muốn thế…
Lửa nổ lẹp bẹp trong sự im lặng đã quay trở lại trong căn phòng.
-Phải cuốn xéo khỏi chỗ này thôi. – ông Guillaume nói.
Tony để một cái gì đó lên đùi tôi, rồi ra mở cửa. Tôi vui sướng khi cảm nhận được mùi xi măng của hành lang, không khí mát mẻ ở bên ngoài. Tony đẩy tôi ra ngoài, ông Guillaume đi sau. Tôi thấy chân của cô Yvette sượt qua má tôi, ông Guillaume chạy đến thang máy. Cửa thang máy mở ra trong cái âm thanh xoẹt xoẹt thật tuyệt vời của nó. Cái lò lửa lớn đã ở sau lưng chúng tôi. Đột nhiên, một câu hỏi nảy ra trong đầu làm tôi hoảng sợ: Virginie đâu rồi? Liệu con bé vẫn còn đang ở trong đó hay nó đã thoát ra ngoài?
Tôi vội vã giơ tay rối rít.
-Con bé đây, trên tay tôi. Nó đang ngủ. – Tony vừa trả lời vừa đẩy xe.
Con bé đang ngủ. Với tất cả những gì vừa mới xảy ra mà con bé có thể ngủ được ư?
-Tôi đã tiêm cho nó một liều hexobartial[1]. Con bé sẽ không tỉnh dậy trước một vài giờ nữa. Tôi không muốn nó chứng kiến những gì sắp xảy ra. Hexobartial rất hiệu nghiệm. Người ta đã tiêm cho tôi thứ thuốc này trong suốt sáu năm qua. Nó làm cho tôi trở thành một người rất yên lặng. Lát nữa con bé sẽ tỉnh dậy, nhưng mà tôi đã tính sai liều lượng. Lúc đó tôi đang lục tung căn phòng để tìm khẩu súng săn của Benoît…
[1] Một loại thuốc ngủ
A, ra vậy. Hélène đã làm tôi bị chém ở đầu bằng khẩu súng đó…
-… và khi tôi đã tìm thấy cái hộp với những thứ ở bên trong đó thì đúng lúc đó con bé tỉnh dậy, nhưng tôi không thể làm được gì, tôi không muốn cô nghi ngờ sự có mặt của tôi. Muốn cho Hélène thú nhận thì phải cho tất cả thật bất ngờ. Tôi đã chờ đến lúc Virginie được giải cứu nhờ cô, rồi mới nhẹ nhàng xích lại gần trong lúc con bé mở then cài cửa và tiêm cho nó liều thuốc thứ hai.
Giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn rồi. Thế mà tôi cứ tưởng con bé chơi trốn tìm… Thật không thể nào có thể ngu ngốc hơn được nữa.
Nhưng con bé đã ở đâu? Anh ta làm thế nào mà không ai trông thấy nó? Gã đàn ông quỷ quái này cứ như là có giác quan thứ sau vậy, hắn trả lời cứ như thể là nghe rõ thắc mắc của tôi vậy.
-Khi con bé dần dần mất ý thức, tôi đã giấu nó sau cái ghế bành to bằng da dựa vào tường. Lúc đó cô với cái xe đẩy của mình đứng trước cái ghế nên đã chắn nó đi.
Thật đơn giản, chẳng việc gì phải làm to chuyện cả. Giờ thì phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng đang bốc cháy, nơi nó đang thiêu hủy hai cái xác.
Tôi vẫn không thể tin được là chúng tôi đang đứng trong thang máy. Ông Guillaume vẫn không ngừng thổn thức gọi tên cô Yvette. Cửa thang máy mở ra, và giờ thì chúng tôi đã ở bên ngoài. Trời đang mưa. Một cơn mưa bụi lạnh lẽo. Một cảm giác lạnh lẽo thú vị. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đau vì bị cháy. Tôi nghe thấy còi hụ đang lại gần. Tôi hình dung ra chúng tôi đứng trước căn hộ ấy, Tony bế con gái trên tay, ông Guillaume thì ôm cô Yvette, còn tôi thì người đầy vết bỏng. Còn cái vật mà Tony để trên đùi tôi nữa, tôi chẳng biết nó là gì cả.
-Tôi sẽ đi gọi cảnh sát, - Tony nói, giọng gần như nghẹn thở. – cabin điện thoại ở gần đây.
-Lửa đang thoát ra khỏi cửa sổ kìa. – ông Guillaume nói trong khi Tony bỏ đi.
Gần như ngay lập tức, ông ấy hỏi tôi:
-Cô có tin là bà ấy sẽ qua khỏi không?
Tôi đoán là ông ấy đang nói về cô Yvette. Làm sao mà tôi có thể biết được chứ. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy những vết thương của cô ấy nữa.
-Nếu bà ấy qua khỏi, tôi sẽ cưới bà ấy.
Thật là tốt khi có thể thực hiện được những dự định trong tương lai. Còn tôi, tôi có cảm giác mình là một đồ bỏ đi đang ngồi trên ghế. Tôi chỉ còn những kỷ niệm về Benoît thì giờ đây…, ngay cả những kỷ niệm đó cũng đã mất: Benoît đã lừa dối tôi, tất cả quãng đời đó của tôi chỉ là một sự lừa dối. Benoît đã chết, bỏ lại tôi một mình, tôi vừa mới thoát khỏi cái chết kinh khủng trong gang tấc, người bạn gái của tôi là một kẻ chuyên giết trẻ em, còn cô Yvette có thể sẽ chết… Chúng tôi đang ở đây, trước một khu tập thể mà nhìn căn hộ của Benoît đang bốc cháy… Thật là điên rồ. Giờ thì xe cứu thương đang đến rất gần. Tony đã không nói dối, anh ta đã gọi xe cứu thương.
-Cảnh sát đến rồi. – Tony nói khi quay trở lại. – Có ai đó đã gọi cảnh sát trước rồi.
Chắc chắn là người hàng xóm ở bên dưới đã gọi cảnh sát. Chúng tôi còn phải im lặng chờ cấp cứu thêm một chút nữa trong khi xe cứu thương đang tiến lại gần với những tiếng động inh tai. Xác của Hélène vẫn đang cháy ở trên kia… Làm sao mà tôi có thể hình dung ra được vào một ngày nào đó, căn hộ của Benoît lại chính là giàn lửa thiêu sống gia đình Fansten. Benoît đã gặp Hélène năm 93. Tôi đã hiểu vì sao thời gian đó chúng tôi thường xuyên xích mích nhau. Phải chăng cô ta đã dự tính sẽ cùng Benoît cho mục đích của mình? Làm sao anh bị tố cáo như cô ta đã từng làm với Stéphane? Có phải vì Benoît đã chết mà cô ấy chọn Stéphane làm kẻ bung xung? Ôi Benoît! Benoît của tôi suýt nữa đã có thể bị buộc tội là kẻ giết người! Benoît của tôi là kẻ phản bội, đồ nói dối. Benoît, kẻ ngoại tình. Khốn nạn!
Xe cứu thương đỗ lại trước chúng tôi. Một sự ồn ào náo nhiệt đến nghẹn thở. Ai cũng tranh nhau nói, kêu la, khóc lóc, Đám đông xô nhau thoát khỏi tòa nhà. Một sự lộn xộn, hỗn loạn chưa từng xảy ra ở đây.
-Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, chúng tôi bị nhầm địa chỉ.
-Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có cấp cứu ở đây?
-Lạy Chúa tôi, có lửa kìa. Jacques, cháy kìa!
-Người bị thương đâu rồi?
-Mẹ kiếp, cháy ở trên kia kìa. Gọi cứu hỏa đến đi!
-Lùi lại nào, các ông các bà làm ơn lùi lại cho…
-Có người trong nhà không?
Thêm nhiều còi báo động ở đằng xa.
-Có, có hai cái xác.
-Lạy Chúa!
-Tôi chắc là bọn họ đã gây ra những chuyện này đấy!
Tôi nhận ra giọng nói the thé của ông Charlier, nhân viên bưu điện đã nghỉ hưu và đang sống trên tầng ba. Nhưng tôi không nghĩ là ông ta nhận ra tôi.
-Con bé có bị thương không?
-Không, nó đã được tiêm một mũi hexobartial.
-Ok, không vấn đề gì, người ta sẽ đưa nó đi. Băng ca đâu? Thế còn mũi của anh?
-Không sao…
Có tiếng những chiếc xe phanh gấp, cửa xe mở, chen lẫn là những tiếng gào thét, kêu la…
-Đám hỗn độn này là gì vậy? Mercier, anh đã bị bắt! Đặt đứa bé xuống đất, nếu không tôi sẽ cho anh một viên đạn vào đầu đấy.
Là Gassin. Đầy thịnh nộ.
-Anh nhầm rồi, anh thanh tra. Không phải là anh ấy. – ông Guillaume nói. – Anh y tá, xin cẩn thận cho. Con bé đang bị vô thức.
-Chúng tôi biết phải làm gì, thưa ông.
-Không phải là anh ta? Ông coi thường tôi à? – Gassin quát.
-Không phải vậy, từ từ đã, làm ơn đi, chính là vợ tôi… Không, thưa ông thanht ra, chính là Hélène Fansten, cô ấy đã thú nhận.
-Hélène Fansten? Hélène Fansten là hung thủ giết người? Sao không phải là cô bé quàng khăn đỏ đi? Anh có nghe thấy không hả Mendoza? Anh sẽ vui lòng giải thích cho tôi tất cả những chuyện này chứ?
-Cô bị thương ở đâu?
-Cô ấy không thể trả lời được. Cô ấy bị câm.
-Người cô đầy máu và bị bỏng da. Nói với họ là ra có người bị bỏng. Cái gì thế này, cái hộp trên đùi cô ấy là cái gì vậy?
Cái hộp? Đồ tồi đó đã vứt cái hộp đó lên người tôi?
-Cái này là dành cho thanh tra Gassin. Cầm lấy này, thanh tra. – Tony nói cứ như thể là anh ta đang mời cảnh sát ăn kẹo vậy. – Mở nó ra đi!
-Cho dù nó là cái gì, Mercier, tôi thề là… Lạy Chúa! Đồ… Anh đã biết có cái gì ở bên trong?
Ít ra thì tôi sẽ không bao giờ trông thấy những thứ ở bên trong cái hộp. Nhưng trông thấy nó liệu có tồi tệ hơn là biết nó không? Những ngón tay co rúm, những con mắt khô khốc vô hồn, hoảng sợ… nằm trong cái hộp.
-Tôi nghĩ là ông quan tâm đến nó. – Tony nói, không vẻ gì là đang lo lắng cả.
-Anh tìm thấy những thứ này ở đâu? – thanh tra Gassin hỏi. Giọng nói của anh ta thay đổi, trở nên âm trầm.
-Xin lỗi ông thanh tra, nhưng ông phải đưa bọn họ đi cấp cứu ngay…
-Sếp, chúng ta làm gì với căn hộ? Có hai cái xác ở trên kia…
-Anh đã trông thấy mũi của mình chưa? Người này bị vỡ mũi, thưa thanh tra.
-Ai đó có thể trả lời được không? – Gassin gào lên.
-Năm phút nữa, tôi sẽ giải thích tất cả cho ông, nhưng bây giờ, thật sự là, ông không có cái gì uống được à? – Tony bình tĩnh nói.