Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 63: Giết người diệt khẩu




“A Tam, chẳng phải tao đã bảo mày đi tiếp cận nhà của con tiện nhân đó sao? Mày muốn chống lệnh à?!!”

An Mẫn Hi không ngờ A Tam đi chưa được vài phút đã trở lại, hơn nữa vẻ mặt còn vô cảm như vậy, liền không kiềm được mà nổi giận. Cô ta đã bị con đàn bà kia điều khiển đến phát điên rồi, bây giờ đến thuộc hạ cũng muốn làm phản, chẳng lẽ ông trời muốn gây khó dễ khắp nơi cho cô ta sao?

“Mày câm à, tao đang hỏi mày đó, hay mày không muốn lấy tiền thưởng nữa rồi?!!”

Tên đồng bọn của A Tam là A Tứ đang đứng bên cạnh nghe vậy liền cuống lên. Đùa gì chứ, bọn chúng khó khăn lắm mới kiếm được vụ làm ăn hời như thế, làm sao có thể nói bỏ là bỏ. Cảm thấy tình thế bắt đầu không ổn, hắn liền vội vàng đứng ra hòa giải:

“An tiểu thư, cô đừng nóng, chắc A Tam phát hiện ra điều gì đó nên mới về đây báo cáo thôi. Đúng không, A Tam?”

Ai ngờ, A Tam giống như không hề nghe thấy lời hắn nói, vẫn đứng trơ ra như tượng đá. An Mẫn Hi thấy cảnh này cơn tức càng tăng lên, quát lớn:

“Báo cáo gì chứ, tao thấy tụi mày rõ ràng là lười biếng thì có. Tụi mày đã như vậy thì mau cút đi cho khuất mắt tao, tiền của bản tiểu thư không phải là thứ dễ kiếm như vậy đâu!”

A Tứ cũng bất ngờ vì thái độ của A Tam. Tuy nhiên, hắn vốn là một kẻ khá thông minh, rất nhanh đã phát hiện ra sự bất thường của đồng bọn. Tên này…càng nhìn càng giống như đã mất đi tri giác… Khoan đã, mất đi tri giác?!!

“An tiểu thư, không ổn rồi!”

A Tứ vừa la lên liền cảm thấy cổ mình mát lạnh. Một vật bằng kim loại dí thẳng vào cổ hắn, khiến hắn lập tức phải câm miệng, cả người run lên như cầy sấy.

An Mẫn Hi kinh hoảng nhìn mọi chuyện vừa mới phát sinh. Cô ta không ngờ sau lưng A Tam lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa hành động của người này còn rất nhanh, chưa đến 0,5s đã thành công dùng súng khống chế A Tứ. Lúc này, cô ta mới biết được vì sao A Tam lại biến thành như vậy, hóa ra đã bị người ta ra tay trước rồi. Nhưng mà, người này rốt cục là ai??? Chẳng lẽ là do con tiện nhân An Tịnh Tuyết kia phái đến?

“Hi Hi, em thấy chị mà không chào một tiếng sao? Thật chẳng lẽ phép gì cả.”

Giọng nói quen thuộc xen lẫn vài phần trêu đùa vang lên. An Mẫn Hi lập tức ngây ra như tượng đá, cả người dường như đóng băng, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tại sao, tại sao An Tịnh Tuyết có thể tìm ra cô ta? Rõ ràng cô ta đã dựa theo sắp xếp của ả đàn bà kia, tìm một nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cơ mà. Chuyện này, sao có thể xảy ra chứ?!!

“Hi Hi à, đứa trẻ hư thì sẽ bị phạt đấy, em không biết sao?”

Vừa dứt câu, An Tịnh Tuyết liền thản nhiên bóp cò súng. Vì súng có gắn ống giảm thanh nên tiếng động phát ra rất nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, viên đạn đã xuyên thẳng qua cổ họng A Tứ, tạo ra một đường máu trong không trung vô cùng đẹp mắt. A Tứ trừng lớn hai mắt ngả xuống, tiêu cự không hề rời khỏi An Mẫn Hi đang đứng đối diện.

“Á á á!!!”

An Mẫn Hi kinh hoàng hét lên, cả người loạng choạng vội lui về phía sau, hai tay che mắt khụy xuống sàn nhà lạnh như băng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy An Tịnh Tuyết giết người, nhưng lần này lại là một trường hợp khác hẳn. Lần trước, cô ta chỉ đóng vai một kẻ quay lén. Nhưng, lần này cô ta lại trực tiếp trở thành con mồi trong tầm ngắm của An Tịnh Tuyết, thậm chí còn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Mà cái chết của A Tứ chính là minh chứng cho điều này. Nỗi sợ hãi của An Mẫn Hi vì thế mà đã đạt đến ngưỡng cao nhất. Cô ta hầu như suy sụp bởi vì cảm giác cận kề cái chết này.

“Cộp cộp cộp…”

An Tịnh Tuyết bước ngang qua xác A Tứ, thong thả tiến đến gần An Mẫn Hi đang run rẩy trong góc tường. Vì đề phòng camera trong khu chung cư quay được mặt thật của mình, trước khi đến đây, cô đã trang điểm một phen. Khác với hình tượng thiên sứ trong sáng ngày thường, hôm nay trông cô cực kì quyến rũ và trưởng thành. Mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, son môi đỏ rượu, mắt màu khói trông rất cổ điển. Chiếc đầm body màu đỏ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong ngọc ngà cùng bộ ngực đầy đặn, kết hợp với tất lưới màu đen và giày cao gót, trông cô chẳng khác gì một yêu tinh mê người. Với bộ dạng này, ngoại trừ Bạc Á Thần ra, cô tin chắc không ai có thể nhận ra mình.

Mang chiếc mặt nạ hoàn mỹ này, cô không chỉ giết người thuận tiện hơn mà mị thuật cũng có thể phát huy đến mức tận cùng. Việc A Tam vẫn còn đang bị vây trong mê hoặc đã thể hiện rõ vô cùng điều này. Thậm chí, nếu An Tịnh Tuyết muốn, cô có thể lập tức biến A Tam trở thành một tên ngốc. Nhưng, việc này là bước sau cùng. Trước mắt, cô còn phải giải quyết cô em họ đáng yêu kia đã.

“Hi Hi à, em không có gì muốn nói với chị sao?”

An Tịnh Tuyết không tin một mình An Mẫn Hi có thể nghĩ ra cách đe dọa cô khôn ngoan như vậy. Rõ ràng, cô ta còn có sự giúp đỡ từ một người khác. Không hiểu sao, cô lại ngửi thấy một hương vị rất quen thuộc, tuy nhiên nhất thời lại không đoán ra đó là ai.

An Mẫn Hi bị bao phủ bởi bóng đen của An Tịnh Tuyết, cả người càng run rẩy lợi hại. Cô ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cũng không nghĩ An Tịnh Tuyết lại mạnh đến mức đó. Hai tên côn đồ to khỏe là thế nhưng đối mặt với An Tịnh Tuyết đều chẳng có một chút sức đe dọa nào, huống chi là thiên kim tiểu thư yếu đuối như cô ta. Để giữ được mạng sống, An Mẫn Hi chẳng còn cách nào khác là phải cúi mình cầu xin:

“An Tịnh Tuyết,…cô…cô tha cho tôi đi. Tôi chỉ là nghe lệnh người khác làm việc mà thôi, tôi…tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết. Bù lại, van cầu cô hãy tha cho tôi một mạng, coi như nể mặt ba tôi đã yêu thương chăm sóc cô suốt thời gian qua, van xin cô đó!!!”

Thấy An Tịnh Tuyết vẫn im lặng, An Mẫn Hi cuống lên, đành cắn răng nói tiếp:

“Tài sản của An gia, tôi sẽ nói mẹ trả lại hết cho cô, một xu tôi cũng sẽ không đụng vào. Làm ơn, làm ơn xin tha cho tôi đi…”

An Mẫn Hi vừa dứt câu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao đến một tia sáng bạc cực nhanh. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, một viên đạn đã ghim vào thái dương bên trái của An Mẫn Hi, thành công chấm dứt mạng sống của cô ta. An Tịnh Tuyết lập tức lao đến bên cửa sổ, tầm mắt phóng đến sân thượng của một khu chung cư cách đó không xa, phát hiện đối phương vừa thu khẩu súng nhắm rời đi. Cô nheo mắt, cười lạnh một tiếng. Giết người diệt khẩu, thú vị thật. Xem ra, cô đã quá coi thường kẻ chủ mưu này rồi. Nhưng mà, hiểu cách làm việc của cô như vậy, rốt cục có thể là ai đây? Chẳng lẽ là…