Đứa trẻ run rẩy co mình trong ngăn tủ, thông qua khe hở mà nhìn thấy mọi việc xảy ra bên ngoài. Phòng khách chập chờn ánh sáng, một gã đàn ông đeo khẩu trang có đôi mắt tàn bạo như ác quỷ không ngừng điên cuồng đâm dao vào người ba mẹ nó. Một mùi hương tanh tưởi chết chóc lan tỏa trong không khí. Máu chảy càng lúc càng nhiều, chúng nhuộm đỏ chiếc váy ren trắng của mẹ và áo sơ mi của ba rồi tràn cả ra sàn. Màu đỏ chói mắt ấy không ngừng lan rộng, thậm chí gần như sắp đến trước cái tủ mà đứa trẻ đang trốn rồi.
Tiếng “phập” cuối cùng vang lên. Gã đàn ông rút con dao vẫn còn dính máu tươi ra, đảo mắt quanh căn phòng như tìm kiếm con mồi. Đứa trẻ càng run rẩy nhiều hơn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả mái tóc dài xinh xắn. Nó biết gã đang tìm ai.
Gã đàn ông bắt đầu di chuyển. Mỗi bước chân của gã nện trên mặt đất chẳng khác gì tiếng chuông đoạt hồn của ác quỷ. Đứa trẻ rụt cổ lại, ôm mặt tì sát vào đầu gối, không dám quan sát thêm nữa. Nó sợ bị gã tìm thấy, nó sợ đau, nó không muốn bị những nhát dao khủng khiếp kia đâm vào người. Có ai không, ai đó làm ơn cứu nó với…Hức, mẹ ơi, ba ơi…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Cháu bé, cháu có thấy mặt kẻ giết ba mẹ không?”
“Mọi chuyện xảy ra như thế nào, cháu kể lại đi!”
“Cháu bé…”
An Tịnh Tuyết giống như không hề nghe thấy những câu hỏi dồn dập của cảnh sát, chỉ chăm chú quan sát bàn tay đầy máu tươi của mình. Tại sao ba mẹ không tỉnh lại, tại sao, rõ ràng bé đã lay mạnh như thế cơ mà, tại sao?
Lưu Tuệ nhìn bộ dạng câm lặng của An Tịnh Tuyết liền vô cùng khó chịu. Sao bà lại là cô của đứa trẻ phiền phức này chứ, ba mẹ bị giết tìm ai không tìm, cư nhiên lại gọi điện cho bà ta, hại bà ta mất giấc ngủ còn bị kinh sợ một phen. Nhớ lại cảnh tượng bắt gặp trong phòng khách, Lưu Tuệ lại muốn nôn mửa, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Thế mà giờ đứa trẻ cứng đầu này còn không chịu nói chuyện, cứ thế này thì khi nào bà ta mới được quay về nghỉ ngơi đây?
“Tiểu Tuyết, mau trả lời mấy chú đi con!”
Mặc kệ bà Lưu Tuệ quát la thế nào, An Tịnh Tuyết vẫn giữ nguyên một bộ dạng như ban đầu, ánh mắt trống rỗng không hề có tiêu cự. An Điền Phong nhìn vẻ mặt hung dữ của vợ, lại nhìn những người xung quanh đang bàn tán bèn chạy lại khuyên ngăn:
“Em nhẹ nhàng thôi, con bé còn đang sợ hãi mà.”
Lưu Tuệ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ sang một bên, không hề muốn nhìn mặt ông chồng hèn nhát này nữa. Tại sao cùng là hai anh em, cùng một mẹ sinh ra mà mỗi người lại khác biệt như vậy. An Thiệu Minh vừa đẹp trai vừa là tổng giám đốc của công ty xây dựng Thịnh Toàn đứng top mười cả nước, mà chồng bà là em trai người ta lại chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tiền lương thê thảm không nỡ nhìn. Lưu Tuệ đã nhiều lần bảo An Điền Phong bỏ việc đi, sau đó nhờ anh trai tìm cho chức vụ nào đó trong Thịnh Toàn mà làm, thế nhưng tên chồng ngốc kia nhất quyết không chịu. Cái gì mà không có chuyên môn về ngành xây dựng, cái gì mà lòng tự trọng,…Hừ, ngu ngốc!
An Điền Phong lắc đầu trước thái độ của vợ rồi dịu dàng vuốt tóc An Tịnh Tuyết. Con bé thật đáng thương, rốt cục tên khốn độc ác nào làm chuyện tày trời này chứ? Ông cũng đau lòng lắm, anh trai đột ngột mất đi khiến ông sock nặng. Chỉ có ông hiểu được An Thiệu Minh thương em trai như thế nào. Ba mẹ mất sớm, nếu không phải có sự chăm sóc bảo bọc của An Thiệu Minh, ông đã không có ngày hôm nay. Lưu Tuệ vĩnh viễn không biết được với trình độ yếu kém của An Điền Phong thì muốn có công việc văn phòng như hiện tại cũng là vô cùng khó khăn, tất cả đều là do An Thiệu Minh giúp đỡ hết. Không chỉ công việc, cả tiền mua nhà, mua xe, cưới vợ,…đều có một khoản lớn là anh trai ông cho. Càng nghĩ, An Điền Phong càng muốn rơi nước mắt.
“Tiểu Tuyết à, con đừng đau buồn nữa. Sau này cô chú sẽ chăm sóc cho con, chúng ta sẽ là một gia đình.”
An Tịnh Tuyết còn chưa đáp lời thì Lưu Tuệ đã nhảy cẫng lên. Cái gì, ốc mang không nổi mình ốc còn muốn vác thêm một cục nợ. Tên chồng khốn kiếp này!
“An Điền Phong, ông nói gì đó? Nuôi nó, tiền đâu mà nuôi!? Ông có óc không hả???”
Cảnh sát và những người dân xung quanh đều cau mày khi nghe Lưu Tuệ nói như thế. Đứa trẻ này đúng là tội nghiệp, ba mẹ đã bị sát hại còn phải chịu cô mình xua đuổi.
“Người phụ nữ kia qua nhỏ mọn đi, cháu mình mà cũng không muốn nuôi.”
“Cái gì nhỏ mọn? Phải nói là ác độc mới đúng.”
“Aizz, loại người gì mà…”
Lưu Tuệ nghe những lời xì xào đó, sắc mặt liền đen như đít nồi. Đang định kéo An Điền Phong bỏ về thì một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu bà ta. Khoan đã, không phải vợ chồng An Thiệu Minh chết hết rồi hay sao? Mẹ của An Tịnh Tuyết là trẻ mồ côi, nhà ngoại đương nhiên không có một ai. Nói cách khác, bà ta và An Điền Phong chính là người thân duy nhất của con bé. Nếu nuôi con bé này, đồng nghĩa với việc tài sản kếch sù của An gia và cả công ty Thịnh Toàn đều sẽ thuộc về bà ta. Mắt của Lưu Tuệ sáng rực lên như nhìn thấy tương lai giàu sang ở phía trước. Bà ta lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng nói với An Tịnh Tuyết:
“Tiểu Tuyết à, ban nãy là cô đùa thôi. Cô chú nhất định sẽ nuôi con, yêu thương con thật nhiều.”
Thấy vợ mình trở nên kì quái như thế, An Điền Phong vô cùng kinh ngạc, không lẽ lòng nhân ái của bà ta đột nhiên trỗi dậy sao?
“Vợ à, em…”
Lưu Tuệ vội nắm chặt lấy cánh tay ông, miệng cười toe toét như hoa nỏ, khẽ thì thầm:
“Mình à, chúng ta sắp giàu to rồi, giàu to rồi!”