Thần Châu Tam Kiệt

Chương 59: Thái Cổ thần kiếm




Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, mới hay người đó mặc quần áo đỏ hồng, người gầy gò, nhưng trông rất ác độc, mặt lại giống hệt trẻ con, tóc cũng đỏ hồng, phối hợp với bộ mặt vàng khè trông thật là khó coi hết sức, và cũng không kém gì tức cười.

Minh Châu thấy mình sắp thắng kẻ địch đến nơi, nên không thèm đếm xỉa đến người đó và cũng không để ý tới chuyện lửa cháy, cứ việc tấn công tới tấp, muốn diệt tên ma đầu này trước, rồi hãy tính sau. Nhưng Khúc Nam Hòa với Lệ Vân không chịu bỏ lỡ dịp ấy, lại thừa cơ nhảy ra ngoài bảy thước.

Khúc Nam Hòa thấy người mặc áo đỏ, mặt con nít, mừng rỡ khôn tả, vội chạy tới, cung kính nói :

- Cả lão tiền bối cũng đến đây? Thật là quý báu!

Người áo đỏ không thèm đếm xỉa gì tới y, chỉ tiến lên hai bước, vênh váo hỏi trống không rằng :

- Cái gì? Các chú em cũng xen tay vào ư?

Vai vế của Nam Hòa trong võ lâm có thể nói là ngang hàng với Tuệ Quả đại sư các người, mà người này lại còn gọi y là chú em, đủ thấy lai lịch của người phải như thế nào mới dám gọi y như vậy?

Nam Hòa không hờn giận chút nào, mà ngập ngừng đáp :

- Có lão ca tới, thì chúng đệ đành phải rút lui.

Âu Dương Siêu nghe thấy y nói như thế liền cười thầm và bụng bảo dạ rằng :

- “Số mạng của ngươi còn chưa bảo tồn nổi mà dám nói là rút lui như thế!”.

Lúc ấy Minh Châu quay đầu lại nhìn, thấy ngọn lửa trong trang càng bốc lớn hơn, liền nói với Sĩ Long rằng :

- Đại ca, để em vào thử trong trang xem ngọn lửa bốc cháy ra sao đi?

Nói xong, nàng đi nhanh như một mũi tên, tiến thẳng vào trong rừng đến mất dạng.

Âu Dương Siêu mãi ngắm nhìn người áo đỏ, khi Minh Châu khuất dạng mới nhớ là cây sáo của mình vẫn còn ở trong tay nàng, mới vội kêu :

- Tống cô nương...

Nhưng Minh Châu đã đi mất dạng rồi. Chàng định đuổi theo, nhưng lại muốn biết lai lịch của người áo đỏ này, nên bụng bảo dạ rằng :

- “Đằng nào cơ nghiệp của anh em họ Tống cũng ở nơi đây, lát nữa đòi lại cũng chưa muộn”.

Nghĩ như thế, nên chàng chỉ chăm chú nhìn vào người áo đỏ thôi.

Chàng lại thấy Lệ Vân tiến lên, cung kính chào người áo đỏ và hỏi :

- Không biết gió tiện gì đã thổi lão đại ca tới đây như thế?

Người áo đỏ tỏ vẻ tươi cười, nhưng lại cau mày ngắm nhìn Lệ Vân mộ thồi, rồi mới sực nghĩ ra một việc gì, liền nhếch mép lên tiếng đáp :

- Ồ, con bé họ Tảo đấy à? Nghe nói cô với bọn Vưu Lão Thất tất cả Bát Đại Hại đều bị hủy hết, không ngờ cô vẫn còn sống sót ở đây? Chắc bây giờ công lực của cô đã tiến bộ hơn trước nhiều? Nhưng chỉ tiếc thay bộ mặt đẹp đã bị hủy mất rồi!

Mặt thì trẻ con, mà dáng diệu lài làm ra vẻ già nua, nên trông rất tức cười, Âu Dương Siêu càng nhìn càng ghét thậm tệ, nhưng tên đó nói với Lệ Vân xong đã giận dữ quát hỏi :

- Tên nào là Giáo chủ của Nhất Thống giáo thế?

Giọng nói của y có vẻ hằn học và khinh thị.

Sĩ Long thấy Nam Hòa với Lệ Vân đối với người áo đỏ này có vẻ cung kính như thế, biết y không phải là người tầm thường, nhưng bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, thì thử hỏi y là một Giáo chủ của một giáo phái lớn như thế làm sao mà chịu nổi, nên y tức giận đáp :

- Bổn Giáo chủ ở đây!...

Người áo đỏ cứ ngẩng đầu lên trời mà cười ha hả hoài.

Tiếng cười của y làm cho những cành lá ở trong rừng bạch dương bị rụng rất nhiều, chim chóc bay chạy tứ tung, như vậy đủ thấy nội công của y lợi hại như thế nào.

Âu Dương Siêu ngấm ngầm để ý xem thấy Tuệ Quả đại sư, Trí Thanh đạo trưởng, La Lãnh Phương, các người võ lâm danh túc đều cau mày lại suy nghĩ, hình như không ai biết rõ lai lịch của người kia vậy, duy có Thư Kính Nghiêu là người hiểu biết rộng nhất thì đang nghếch đầu suy nghĩ, mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

Sĩ Long thấy người này ngông cuồng như vậy, liền trầm giọng quát hỏi :

- Ngươi cú kêu gào như ma khóc quỷ rú như vậy làm chi? Liễu Ám Hoa Minh trang này không phải là nơi để cho ngươi được phép làm bộ làm tịch như thế đâu! Có mau nói rõ tên họ ra không?

- Tên họ của lão phu ư? Hà hà...

Y dáng điệu rất kiêu ngạo, hình như có ý bảo Nhất Thống giáo chủ chưa xứng hỏi tên họ của y. Rồi y quay lại hỏi Lệ Vân tiếp :

- Thế ra tên này tự xưng là Giáo chủ mà chỉ là một thằng nhỏ chưa hết hơi sữa? Thảo nào mà y chả táo gan làm bộ làm tịch đến như thế!

Sĩ Long nghe nói càng nổi giận thêm, liền quát tiếp :

- Cuồng đồ, ngươi thật vô lễ lắm!

Nam Hòa tiến lên một bước, khẽ nói với người áo đỏ rằng :

- Thưa tiền bối, võ công của tên Nhất Thống giáo chủ này cũng tầm thường thôi, riêng có thằng nhỏ kia thì còn lợi hại đôi chút.

Nói xong, y chỉ tay vào Âu Dương Siêu, muốn dùng kế mượn dao giết người, khiêu khích lão sát tinh kia đấu với Âu Dương Siêu một trận.

Quái Nhân áo đỏ đã quát bảo Sĩ Long rồi, bây giờ lại nghe thấy Nam Hòa nói như thế, liền quay đầu lại ngắm nhìn Âu Dương Siêu một hồi, rồi tỏ vẻ nghi ngờ mà hỏi lại rằng :

- Ủa! Có thật không?

Lệ Vân không hiểu ý nghĩa lời nói của Nam Hòa, vội trả lời :

- Thật đấy, tiểu tử này là đệ tử đích truyền của Võ lâm Tam tuyệt?

- Y là đệ tử đích truyền của Võ lâm Tam tuyệt ư?

Quái nhân áo đỏ chỉ lấy lạ lùng thôi, chứ mặt không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Âu Dương Siêu thấy vậy rất hào khí can vân, tiến lên mấy bước hỏi lại quái nhân kia rằng :

- Thế sao? Ngươi không tin ta ư?

Quái nhân áo đỏ gật đầu mấy cái và đáp :

- Nhãn hiệu Võ lâm Tam tuyệt là kiếm cờ và sáo, ai muốn mạo nhận cũng không được.

Chúng đã bảo ngươi là môn hạ của Tam tuyệt, ta tin lắm, nhưng ngươi là môn hạ của Tuyệt nào thế?

Âu Dương Siêu rút lá cờ ra phe phẩy mấy cái, rồi lại la lên :

- Bé con áo đỏ kia! Đây, để cho ngươi được kiến thức?

Không ngờ người ấy thấy chàng gọi mình là bé con áo đỏ như vậy mà cũng không tức giận chút nào, chỉ lạnh lùng nói :

- Ồ, thế ra ngươi là đệ tử tái truyền của Kỳ Tuyệt?

Âu Dương Siêu thấy thái độ lạnh lùng của y có vẻ bực mình, lại đáp :

- Có thế mà thôi đâu, y bát của Võ lâm Tam tuyệt đều do một mình mỗ thừa kế hết.

- Ô, cũng có một chút ý tứ đấy? Thế ra tất cả tài ba của Tam tuyệt đều truyền thụ cho người? Xem như vậy lão phu cho đây là một việc đáng mừng!

Thấy giọng nói của quái nhân vậy, ai nấy đều ngạc nhiên hết sức, ngay cả Nam Hòa với Lệ Vân cũng đưa mắt nhìn nhau, lui về phía sau hai bước rồi ngẩn người ra nhìn.

Âu Dương Siêu lại tưởng đối phương có liên quan gì với sư môn mình, liền dịu giọng hỏi lại :

- Xin lỗi bạn nói như thế là có ý nghĩa gì?

Ngờ đâu, quái nhân áo đỏ, với giọng ngông cuồng, đáp :

- Lão phu nói, nếu quả thật trong võ lâm này có người nào thừa hưởng được tài nghệ của Võ lâm Tam tuyệt thì lão phu mới có người thử thách, bằng không sẽ không một ai chịu nổi lão phu một thế?

Thấy đối phương nói như vậy, Âu Dương Siêu tức giận khôn tả liền quát lớn :

- Ngươi không được nói bậy! Ngươi chỉ được cái nói bậy thôi, có giỏi thì ra tay di!

Quát xong, chàng giơ lá cờ lên định tấn công nhưng quái nhân áo đỏ vẫn ung dung hỏi tiếp :

- Muốn lão phu ra tay cũng không khó, nhưng ngươi có phải là môn hạ thật của Tam tuyệt không?

Âu Dương Siêu định ra tay, thấy y nói như vậy có vẻ bực mình, vội trả lời tiếp :

- Đây ta có lá cờ làm bằng!

- Đó mới chỉ là nhất Tuyệt thôi, phải có cờ, kiếm, sáo, đủ cả Tam tuyệt, lão phu mới ra tay thử tài với ngươi. Bằng không, thiếu một thứ, lão phu cũng không có tâm trí gì đấu với ngươi đâu!

- Sáo ư?

Chàng bỗng nghĩ đến cây sáo ngọc đã đưa cho Minh Châu mượn rồi, liền bụng bảo dạ rằng :

- “Nếu còn sáo ở trong tay ta, lúc này đưa ra cho y xem có phải là tiện không?”

Chàng đang nghĩ thì quái nhân lại hỏi tiếp :

- Bích Ngọc địch đâu?

- Vừa rồi bị...

Âu Dương Siêu định nói là đã cho người ta mượn rồi, nhưng chàng lại sợ nếu nói như thế thì đối phương sẽ chê cười, vì vậy mà chàng do dự. Quái nhân lại hỏi tiếp :

- Thế nào? Bị người ta hủy rồi ư? Hay là bị người cướp mất?

- Tại hạ đã cho người khác mượn rồi.

- Sao lại có chuyện rộng rãi như thế? Cây sáo ngọc là khí giới đã làm cho Ngọc Địch Lang Quân Đoàn Lão Tam nổi danh, và y cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết bởi cây sáo ấy rồi. Không ngờ mới truyền đến đời thứ hai mà đã coi rẻ cây sáo quý báu ấy, lại tùy ý cho người ta mượn như vậy! Đoàn Lão Tam ở dưới chín suối nếu hay tin này chắc phải tức đến vỡ bụng mất thôi?

Quái nhân cứ thao thao bất tuyệt mà nói. Âu Dương Siêu tức đến phát khùng. Chàng liền múa tít là cờ báu mà hét lên :

- Tiểu tử già kia, ngươi đã nói xong chưa? Việc đó là việc riêng của ta, có liên can gì đến ngươi đây?

Quái nhân vẫn đứng đắn nói tiếp :

- Được ta không nghĩ đến việc ấy nữa! Nhưng còn kiếm của ngươi đâu?

- Kiếm ư?

Âu Dương Siêu ngơ ngác không biết trả lời như thế nào, vì từ khi chàng gặp gỡ ba vị ân sư đến giờ, chưa thấy ân sư nhắc nhở đến kiếm bao giờ? Tuy sư phụ có truyền cho chàng một pho kiếm, nhưng chàng chưa hề dùng qua và chàng cũng không nghe thấy nói tới kiếm gì cả? Nay nghe quái nhân hỏi như vậy, không không biết trả lời như thế nào cho phải, nên chàng cứ đứng đờ ra như thế.

Quái nhân mỉm cười, gật đầu nói tiếp :

- Phải, thanh Thái Cổ thần kiếm ấy là một món khí giới sắc bén nhất của võ lâm và cũng là môn khí giới đứng đầu Tam tuyệt.

Y vừa nói vừa làm như đích mắt đã trông thấy vậy, khiến ai cũng phải tin tưởng, nhưng không ai biết thanh Thái Cổ thần kiếm mà y vừa nói đó hình dáng như thế nào?

Âu Dương Siêu có vẻ không phục, móc túi lấy Tam Tuyệt lệnh phù ra cầm ở trong tay, lớn tiếng hỏi :

- Tiểu tử già kia? Ngươi đừng có nói nhiều như thế làm chi? Đấy, để cho ngươi được kiến thức Tam Tuyệt lệnh phù, bảo vật đứng đầu Tam tuyệt. Như vậy, ngươi còn nói gì nữa thôi?

Không ngờ người nọ nghe thấy chàng nói như thế, liền ngẩn mặt lên cười như điên như khùng. Cười xong y chỉ tay vào mặt Âu Dương Siêu hỏi tiếp :

- Ta hãy hỏi ngươi, cái gì gọi là Võ lâm Tam tuyệt?

Âu Dương Siêu không do dự gì hết, vội đáp :

- Ai mà chả biết đó là kiếm, cờ và sáo! Cần gì ngươi phải hỏi lại.

Quái nhân áo đỏ đột nhiên vỗ tay kêu đến “độp” một tiếng và hỏi tiếp :

- Đã có Kiếm Tuyệt thì phải có một thanh kiếm chứ? Vậy kiếm đâu?

Tuy Âu Dương Siêu nhận thấy lời nói của đối phương rất có lý, nhưng chàng vẫn không chịu để mất thân phận đệ tử của sư môn mình, chàng lắc cái thẻ bạc mấy cái và đáp :

- Đây, miếng Tam Tuyệt lệnh phù này tức là bằng chứng, chứ còn phải lấy gì ra làm bằng chứng nữa?

- Ngươi lầm rồi! Đây chỉ là Phù Tuyệt hay là thẻ Tuyệt thôi, chứ không thể là Kiếm Tuyệt được! Bạn nhỏ thử nghĩ xem, Tam Tuyệt lệnh phù này nó chỉ là tín vật của Tam tuyệt, hay là bằng chứng của Ngũ Kỳ Hình thôi, chứ nó không phải là khí giới, mà cũng không phải là ám khí, thì lấy đâu ra Tuyệt được? Tật cậu bé cũng uổng là môn hạ của Tam tuyệt, không làm rạng rỡ cho Tam tuyệt thì chớ, lại còn làm mất sĩ diện của Tam tuyệt đi!

Thấy đối phương nói như vậy, Âu Dương Siêu vừa tức giận vừa hổ thẹn, liền phất lá cờ báu một cái, tỏa ngay ra luồng khí ánh sáng vàng và dồn ra một luồng kình phong nhằm quái nhân lấn át tới, mồm chàng còn quát mắng :

- Tiểu tử già này chỉ được cái múa mồm múa mép là không ai bằng?

Chàng ra tay vừa nhanh vừa lợi hại, ai nấy đều kinh hoàng hết sức. Ngờ đâu chàng đã nhanh, đối thủ lại còn nhanh hơn. Chỉ thấy người y thấp thoáng một cái đã lướt ra ngoài xa hơn trượng liền.

Âu Dương Siêu tưởng mình tấn công thế đó thể nào cũng đánh trúng được kê địch, không ngờ đối phương lại lui nhanh như thế, nên chàng đánh trúng ngay vào bãi cỏ kêu đến “bùng” một tiếng mặt đất lõm ngay thanh một cái hố tức thì, những cỏ ở chung quanh hố đều vàng úa hết.

Nam Hòa với Lệ Vân đứng ở cạnh có càng thất kinh, đồng thanh la lớn một tiếng và nhảy ra ngoài xa hơn trượng nhờ vậy mới thoát khỏi thế công ấy của chàng.

Quái nhân áo đỏ thấy vậy gật đầu mấy cái, khẽ nói tiếp :

- Kể cũng hiếm có đây! Ít tuổi như vậy mà cũng có công lực mạnh đến như thế!

Thái độ làm như kẻ cả khiến ai trông thấy cũng phải ghét, Âu Dương Siêu càng tức giận thêm, lại múa tít lá cờ, quát lớn :

- Ai thèm đấu khẩu với ngươi? Có giỏi thì tiếp ta thế này!

Nói xong, chàng lại tấn công thế nữa, thế công nay còn mạnh hơn hơn thế trước nhiều.

Quái nhân áo đỏ vội xua tay nói :

- Hãy khoan! Hãy khoan!

Nhưng Âu Dương Siêu không muốn để cho đối phương ăn nói như kẻ trên dạy bảo kẻ dưới như trước nữa, nên chàng không ngừng tay gì hết, cứ thế mà tấn công luôn một thế nữa.

Quái nhân áo đỏ lại tránh né như lần trước, người y nhẹ như một tờ giấy vừa lơ lửng trên không như đằng vân giá vũ, khi hạ chân xuống lại xuống ngay chỗ phía sau của Âu Dương Siêu.

Mọi cao thủ có mặt tại đó thấy vậy đều kinh ngạc, đồng thanh kêu “ủa” một tiếng.

Âu Dương Siêu cũng kinh hãi thầm, chàng chỉ sợ quái nhân tấn công lén, vội quay người lại, giơ cờ báu lên bảo vệ trước ngực. Đồng thời chàng còn định tấn công tiếp, nhưng chàng không ngờ quái nhân lại đứng ở chỗ cách xa chừng ba trượng, khoanh tay về phía sau trông rất ung dung, không những không có vẻ gì định tấn công lén và mặt còn tươi thủng thẳng nói :

- Nói về công lực, thì ngươi kể cũng khá đấy! Nói thực đấy, ngươi đã gây được hứng thú cho lão phu rồi! Lão phu đã quyết định phá giới mà đã tuyên bố không ra tay đấu với ai từ hồi cách đây năm mươi năm rồi. Bây giờ lão phu bằng lòng đấu chơi với ngươi dăm ba hiệp.

Lúc này Âu Dương Siêu không dám cơi thường quái nhân như hồi nãy nữa, đồng thời chàng cảm thấy quái nhân này rất có hứng thú nữa. Nên chàng không đợi chờ quái nhân nói xong, đã vội đỡ lời :

- Nếu vậy ngươi ra tay đi?

- Hãy khoan đã? Lão phu còn có lời này muốn nói! Lão muốn nói chuyện về sư môn của ngươi xưa kia!

- Chuyện gì mà ngươi cần nói như vậy?

- Hừ! Bạn nhỏ, chuyện của Võ lâm Tam tuyệt có lẽ ngoài lão phu ra, không ai có thể biết được nhiều hơn nữa! Hôm nay kể ra ngươi cũng có duyên phúc đấy! Nếu lão phu không nói ra cho ngươi nghe, có lẽ suốt đời ngươi cũng không sao hay biết được!

- Chuyện gì nói mau lên! Đừng có dài dòng văn tự như thế nữa? Ta nóng lòng lắm rồi!

- Nói thực đấy, ngươi tự nhận là đệ tử đích truyền của Tam tuyệt mà đến cả ngươi cũng không hay biết chuyện thì người khác làm sao mà biết được?

Nghe thấy y nói như thế, Âu Dương Siêu đã cau mày lại, tỏ vẻ không bằng lòng rồi, nhưng Nhất Thống giáo chủ vội khuyên nhủ chàng rằng :

- Thiếu hiệp cứ để y nói, nếu y nói bậy thì dù có cánh cũng không sao đào tẩu được đâu!

Quái nhân nhìn Sĩ Long, quát lớn :

- Hừ! Thật lắm mồm lắm miệng? Ai khiến ngươi xen lời vào nào?

Âu Dương Siêu nghĩ thầm :

- “Đàng nào ta cũng không biết chuyện của sư môn vậy cứ để y nói cũng không sao mà!”

- Thôi được có chuyện gì thì nói mau lên!

Quái nhân mỉm cười, chỉ tay vào lá cờ, rồi hỏi :

- Ta hãy hỏi ngươi cây này, lá cờ này do ai sử dụng và người ấy tên là gì?

Âu Dương Siêu giơ lá cờ lên, lớn tiếng đáp :

- Cờ này là Phích Độc Tuy Hồn Kỳ, khí giới của nhị ân sư mà người ta vẫn gọi là Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh.

- Cờ này tinh diệu ở điểm nào?

- Toàn Phong bát thức áp đảo võ lâm.

- Phải? Thế còn cái gì là Địch Tuyệt?

- Tam ân sư, mà người ta gọi là Ngọc Địch Lang Quân, họ Đoàn tên là Khuê. Mười hai địch thức của ông ta đã oai trấn hải nội, lại còn Địch Âm Khúc Phổ, diệu dụng vô cùng.

- Phải! Phải? Ngoài ra còn một tuyệt nữa là tuyệt gì?

- Kiếm Tuyệt...

Nói tới đây, chàng không sao nói tiếp được, vì chàng bỗng được ba võ lâm quái nhân truyền thụ võ công cho, nhưng lại không chịu nói tên tuổi cho chàng hay, nên chàng chỉ biết ba người là Võ lâm Tam tuyệt thôi, chứ chàng không dám hỏi han ba vị nửa lời. Còn những tên Cầu Thiên Khánh với Đoàn Khuê là chàng đã được nghe người ta nói lại đấy thôi.

Bây giờ Quái nhân áo đỏ bỗng hỏi tới tên họ của đại ân sư, thử hỏi chàng làm sao mà trả lời được?

Nhưng trong thiên hạ làm gì có chuyện đồ đệ lại không biết tên họ của sư phụ như chàng? Nói ra, người ta sẽ cười đến vỡ bụng mất chứ không sai.

Quái nhân áo đỏ lại hỏi tiếp :

- Lão phu cũng đoán biết tính nết của Kiếm Tuyệt kỳ lạ lắm, quyết không bao giờ y nói cho ngươi nghe những chuyện ngoài võ công đâu?

Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng, ngượng nghịu đáp :

- Chắc người thể nào cũng biết rõ những chuyện ấy?

- Tiểu tử khôn ngoan lắm! Ta hãy hỏi ngươi điều này trước. Ngươi yêu cầu ta nói cho ngươi nghe, hay là ngươi ép buộc ta nói?

- Nói hay không là tùy ở ngươi. Không nói, tại hạ cũng không yêu cầu.

- Khá bướng bỉnh đấy!

- Thế ngươi có nói không?

- Tất nhiên lão phu sẽ nói, không những lão phu nói cho ngươi biết lai lịch của Kiếm Tuyệt, mà phen này lão phu tái nhập giang hồ vì có sự liên can rất lớn với thanh Thái Cổ thần kiếm của Kiếm Tuyệt nữa!

- Ồ...