Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 6 - Chương 11: Trên núi Chung Nam




“Nhà họ Phí”... Trên giang hồ, cái tên này không những đại biểu cho một gia tộc mà còn đại biểu cho một thế lực đặc biệt.

Có thể bắt gặp người mang họ Phí ở bất kỳ thành thị lớn nào, nhưng phải mãi tới đời Tùy Đường, “Ẩm mã Hoàng Hà Song thương đại tướng quân” Phí Cảnh Chính xuất hiện, họ Phí mới từ từ xây dựng nên hình tượng đặc thù trong lòng người giang hồ.

Đến đầu đời Tống, Phí Thiên Thanh, võ công cao cường, lại luyện được các loại dị thuật vùng Tây Thổ, truyền hết cho ba người con, Phí Vu Đình, Phí Phất Đình, Phí Quý Đình, từ ấy về sau, “họ Phí” dần dần trở thành một gia tộc khó có thể mường tượng được hết trong mắt người võ lâm.

Đến đời tằng tổ phụ Phí Ngư Tiều, Phí Mân, chẳng những tinh thông thiên văn, số lý, y thuật, tướng học, bói toán mà còn học được nhẫn thuật, kiếm đạo từ đất Đông Doanh. Chỉ có điều khi ông ta về lại Trung Thổ thì đã cao tuổi, truyền hết tuyệt kỹ cho Phí Kim Nhân xong thì lập tức tức thõng tay lìa trần.

Phí Kim Nhân là tổ phụ Phí Ngư Tiều, có bốn người con là Phí Phi Thiên, Phí Tình Thiên, Phí Ân Trọng, Phí Cừu. Bốn anh em kế thừa cơ nghiệp của cha, chính thức sáng lập “thế gia họ Phí”, thanh danh hiển hách võ lâm một thời. Trong bốn người thì lão tứ Phí Cừu võ công cao nhất, trong một lần tranh giành chức võ lâm minh chủ từng liên tiếp đánh bại mười bảy cao thủ hạng nhất, gần như đặt chân lên ngôi vị chí cao, sau bị Mộ Dung Thế Tình của Mộ Dung thế gia đánh bại, thiếu chút nữa thì làm Phí Kim Nhân tức chết.

Mộ Dung thế gia ngoài võ công cao cường, tuyệt kỹ nổi tiếng “lấy đạo của người, trả lại cho người” ra, với các loại tạp học như dịch dung cũng vô cùng uyên bác. Phí Cừu bị Mộ Dung Thế Tình đánh bại, trong lòng không cam chịu, vì thế mà làm dấy lên một hồi tranh đấu gió tanh mưa máu giữa hai nhà.

Mộ Dung Thế Tình tuy trẻ tuổi nhưng kinh tài tuyệt diễm, trận tranh đấu hai nhà này kéo dài suốt hai mươi năm, hết quả là cả hai họ Mộ Dung, Phí đều đại thương nguyên khí. Phí Ân Trọng, Phí Phi Thiên tuổi trẻ mất sớm, Phí Kim Nhân vì muốn khổ luyện tuyệt kỹ mà tẩu hỏa nhập ma, toàn thân tê liệt.

Người còn lại trong họ Phí, Phí Tình Thiên và Phí Cừu lại nảy sinh tranh chấp. Phí Cừu phong mang hơn người, Phí Tình Thiên không thể nhẫn nhịn được, cuối cùng kết thù, khiến cho họ Phí bị chia cắt, sức mạnh bị suy giảm rất nhiều.

Vì thế ngày sau khi lựa chọn Võ lâm Tứ đại thế gia, người ta chỉ chọn “Mộ Dung, Mặc, Nam Cung, Đường”, họ Phí chỉ đứng vào một trong ba kỳ môn, “Mộ Dung, Thượng Quan, Phí”.

Kết quả cuộc đấu đá giữa Phí Tình Thiên và Phí Cừu phải đến đời sau mới được giải quyết. Phí Tình Thiên có một con trai một con gái, con trai là Phí Cốt Tống, con gái là Phí Duy Duy, Phí Cừu thì có hai con trai, một là Phí Canh Độc, người còn lại là Phí Ngư Tiều.

Nhà họ Phí tiếp tục tranh đấu liên minh, Phí Canh Độc và Phí Cốt Tống cũng vì thế mà cùng bỏ mạng. Phí Tình Thiên sử dụng mưu kế, chặt đứt một chân của Phí Cừu, nhưng lại tin nhầm Phí Ngư Tiều giả đầu hàng, cuối cùng bị đứa cháu lạnh lùng tàn độc, năm đó mới có hai mươi tuổi, hạ độc chết.

Càng hoang đường hơn là con gái Phí Tình Thiên, Phí Duy Duy không ngờ lại gả cho kẻ thù giết cha là Phí Ngư Tiều, từ đó hai nhà hợp nhất, lại thành một nhà, những kẻ không chịu theo đều bị người của Phí Ngư Tiều giết chết.

Phí Ngư Tiều hai mươi lăm tuổi thống nhất họ Phí, nhờ đó danh tiếng họ Phí lại tăng lên. Khi Phí Ngư Tiều ba mươi tuổi, danh khí đã như mặt trời giữa trưa, khiến cho họ Phí trùng chấn uy danh, cũng tranh giành “Võ lâm Tứ đại thế gia”, hơn nữa còn mang dã tâm cực lớn, muốn đứng lên hàng đầu.

Lần đó hắn tung hoành võ lâm, trước sau đánh bại Thượng Quan, Nam cung thế gia, lại thắng hiểm đại biểu họ Mặc, nhưng vận may không đủ, gặp phải truyền nhân đắc ý của Đường lão thái thái, Đường Nghiêu Thuấn, cuối cùng thất bại thảm hại.

Lần đó là đả kích cực lớn với Phí Ngư Tiều, sau năm ba mươi lăm tuổi chỉ toàn tâm quản lý môn hộ, một khi dính dáng đến giang hồ thì đều xuống tay tàn độc, động cái là giết người, ngoài ra còn chú tâm nghiên cứu dị thuật, người nhà họ Phí biến thành một “bang phái thần bí” trong võ lâm, nghe nói có mười hai vụ án lớn, thảm sự có khả năng đều do một tay họ Phí xếp đặt.

Phí Ngư Tiều có hai trai hai gái, con trai trưởng Phí Dật Không, trai thứ Phí Sĩ Lý, đều là kẻ khiến người giang hồ nghe danh mà phải biến sắc. Tiếng tăm con gái cũng không thấp, trưởng nữ Phí Nha Tử gả vào nhà họ Phong Trường An, thứ nữ Phí Minh Nhi thì mất sớm. Con trưởng Phí Dật Không vợ mất, con thứ Phí Sĩ Lý đã cưới vợ, hơn nữa còn là con cháu họ Hoàng Phủ, “Trích diệp phi hoa” Hoàng Phủ Tuyền. Phí Cung Nga là họ hàng xa của Phí Ngư Tiều.

Không tính dòng nhánh, phân hệ của họ Phí, môn đồ đệ tử cũng trừ ra, chỉ tính riêng cao thủ ngành chính đã có bản thân Phí Ngư Tiều, Phí Dật Không, Phí Sĩ Lý, Phí Nha Tử, Hoàng Phủ, Phong Thập Ngũ. Phí Dật Không có hai con: Phí Hồng và Phí Hiểu, tuy còn trẻ tuổi những đã rất nổi tiếng trên võ lâm. Phí Nha Tử cũng có hai nữ một nam, người giang hồ gọi là “Phong gia Phí thị, Nhị kiếm nhất đao”, cũng là loại khá khó dây. Còn cả một cao thủ thanh niên rất có thực lực trong họ Phí: Phí Đan Phong.

Cũng có nghĩa là, Tiêu Thu Thủy muốn cứu mấy người đại hiệp Lương Đấu thì cũng chẳng khác nào đối đầu với cả họ Phí.

Muốn đối đầu với họ Phí, ít nhất cũng phải làm kẻ địch của bao nhiêu cao thủ không dễ trêu vào như vậy.

... Loại thù oán này, dù là Quyền Lực bang cũng chưa chắc đã muốn dính dáng vào.

Cũng có thể chính là vì không muốn dính vào, mà nhà họ Phí lại gia nhập vào thế lực của Chu đại thiên vương, đám Liễu Tùy Phong mới muốn mượn tay họ Phí trừ khử Tiêu Thu Thủy, hoặc là mượn tay Tiêu Thu Thủy trừ khử họ Phí.

Không cần biết bên nào thắng lợi, cũng đều cực kỳ có lợi với Quyền Lực bang.

Tiêu Thu Thủy cười khổ.

Hắn cảm thấy ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống cũng thật khổ sở.

Khi Tử phượng hoàng rời đi, đầu cô ta còn ngẩng lên thật cao, người cũng ưỡn lên cao, giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo.

- Anh muốn đối đầu với họ Phí, tôi cũng không ngăn cản, tôi ở đây chờ anh, đó là trách nhiệm công tử Liễu Ngũ muốn tôi hoàn thành.

- Chuyện anh sống hay chết vốn không liên quan tới tôi.

- Dù sao thì hiện tại nhà họ Phí cũng đang chạy khắp nơi dẫn dụ anh ra. Chỉ cần anh tới núi Chung Nam sẽ gặp được người nhà họ Phí.

- Có lẽ... Tôi cũng sẽ tới núi Chung Nam, hoặc là lên Hoa Sơn, tận mắt chứng kiến anh chết như thế nào!

Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng lên núi Chung Nam.

Núi Chung Nam mây khói quấn quít, giống như tiên cảnh.

Tiêu Thu Thủy nhớ lại: Rất nhiều trận chiến quan trọng trong đời hắn đều diễn ra trên núi hoặc bên sông.

Núi là danh sơn, sông là danh thủy, sông núi có thể lưu danh thiên cổ, nhưng còn những trận chiến của hắn ư... Theo đá núi phong sương, theo nước sông cuộn chảy, tan biến đi như kiếp người lìa thế....

... Hắn bên bờ sông vọng nhìn thân hình dần nhỏ bé đi của Đường Phương bên vách núi...

... Hắn trên đỉnh núi, dõi mắt tiễn đưa Đường Cương mang theo Đương Phương đang bị thương không rõ sống chết...

Hắn thực muốn trở về đất Xuyên đi tìm Đường Phương.

Nhưng hắn vẫn đến núi Chung Nam.

Hơn nữa còn vượt qua Hoa Sơn.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa gặp cái gọi là “người nhà họ Phí”.

Tiêu Thu Thủy đi về phía nam Trường An khoảng năm chục dặm, qua Di Đà tự, tới Lưu Thủy Thạch, lại sang suối Hưng Bảo, Bạch Y đường, Đại Bi đường, Cam Lộ đường, Trúc Lâm tự, Ngũ Phật điện, chỉ thất trong núi cây cối rậm rì, đá xanh suối mát, đẹp đẽ khôn tả, có gì đó giống như sông núi Giang Triết.

Sau đó lại qua Triêu Thiên môn, cảnh sắc chí cao, ngẩng lên có thể thấy ba đỉnh cùng đứng, cao ngập mây, sương khói vấn vít, đầy vẻ trữ tình cùng tịch mịch khôn tả.

Sau khi qua Ngũ Mã thạch lại lên Nhất Thiên môn. Nhất Thiên môn tùng bách cổ kích, đá lớn kỳ dị, hình thái đặc sắc, so với “Sấu thạch chẩm tuyền” ở suối Thắng Bảo thì đều có phong vị riêng.

Nhưng Tiêu Thu Thủy không có tâm trí đâu để thưởng ngoạn, chỉ từ chỗ sa di ở Viên Quang đường biết được, mấy ngày gần đây trên Đại đỉnh Chung Nam, cũng tức là “Bắc ngũ đài” (bao gồm Văn Thù đài, Thanh Lương đài, Linh Ứng đài, Xá Thân đài cùng Đại đỉnh, tổng cộng năm đải, phía tây Đại đỉnh có Đâu Suất đài, Thái Ất đài, vân vân không nằm trong số này), thường xuyên có người lạ mặt qua lại.

Vì thế Tiêu Thu Thủy quyết tâm lên Đại đỉnh.

Nếu quả thật người nhà họ Phí ẩn nấp tại Hoa Sơn thì núi Chung Nam hẳn là tiền tiêu của chúng, muốn công phá trung tâm, trước tiên phải hủy tiền tiêu rồi sẽ tính.

Trên đường hiểm lên Đại đỉnh có hai người một mực theo sau cách Tiêu Thu Thủy không xa, bàn tán rôm rả.

Ban đầu Tiêu Thu Thủy nghĩ hai người đó đang theo dõi hắn nên cực kỳ để ý, sau nghe lời họ nói chuyện mới biết là không có ác ý.

- Cô xem, chùa chiền từ lúc đi tới tận trên này, chỗ nào cũng treo đầy các lọa biển ngự tứ, hoàng đế nào cũng có, cứ như là chỗ cung phụng điện trường sinh cho bọn hắn vậy, đúng là rỗi hơi.

Nam tử có vẻ cao lớn, tóc dài nói.

- Thực là ghét muốn chết. Lúc nhỏ mẹ bắt rôi đọc “Luận ngữ”, ối giời ơi, mỗi chữ đều có bảy tám ý nghĩa, năm sáu cách đọc, cái gì mà điển tích cổ kim nhé, khảo chứng nhé, chú thích nhé, đúng là mẹ của tôi ơi. Lời của Khổng Tử rất có đạo lý, điểm ấy tôi thừa nhận, chỉ là văn chương quá làm khó người ta mà.

Một nữ tử thấp nhỏ, tinh minh nói.

- Nói bừa.

Nam tử cao kia nói:

- Cô đúng là chưa từng đọc sách. Khổng Tử là “thuật như bất tác”, sách không phải ngài viết, mà là nói ra, đệ tử của ngài chép lại, thế là thành bản viết thôi.

- Ha.

Nữ tử thấp kia đáp:

- Vậy thì chữ nghĩa thâm thúy không phải là chuyện của Khổng lão phu tử nữa rồi. Tôi biết rồi, Khổng Tử có thể là sáng tác chậm, kể chuyện nhanh, ông ta liền mời người đến làm văn thư, ông ta nói, người khác viết...

- Đúng rồi. Khổng Tử không gỏi sáng tác, điểm ấy đúng là khiến người ta thấy khó hiểu....

- Không biết chừng khi ông ta sáng tác còn cảm thấy hụt ý ấy chứ... Đệ tử ông ta tập hợp sách vở xong còn phải đi chu du khắp bảy mươi hai nước, nhất định là để quảng bá tác phẩm của ông...

- À, đương thời thanh danh ông ta nhất định là không đủ vang dội, các đường quan hệ chưa xếp đặt tốt.... Ngược lại Lão Tử thì thông minh hơn nhiều.

- Sao lại nói vậy?

- Lão tử viết Đạo Đức kinh, người người nhà nhà trên miệng không phải lúc nào cũng gắn hai chứ “đạo đức” sao?!

- Có lý... Không ngờ hai vị đại họ vấn như chúng ta, ở nơi sơn minh thủy tú này lại nghiên cứu ra được một đoạn công án mà một đời học giả tìm tòi đến bạc cả đầu cũng chưa giải nổi!

... Cậu chuyện nhạt thếch như vậy thật khiến người ta cười phì cả cơm ra, hai người lại đầy vẻ hứng thú.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy lại cảm thấy hai người này điên điên khùng khùng, có chút gì đó giống hai gã Khâu Nam Cố và Thiết Tinh Nguyệt.

Tuy vậy, hắn vì muốn cẩn thận, trên đường đi còn dùng thuật dịch dung mà mẹ đã dạy, hóa trang đổi mặt, giả làm một người ăn mặc theo kiểu tiêu đầu.

Họ Phí và họ Tiêu vốn có uyên nguyên, nhưng nếu họ Phí đã tâm ngoan thủ lạt, sát hại cha mẹ, ông bà Tiêu Thu Thủy trước thì Tiêu Thu Thủy cũng tình đoạn nghĩa tuyệt, chuẩn bị triển khai một trận chiến bỏ mặc sống chết.

Lên trên đỉnh chỉ thấy khí núi trầm trầm, cúi nhìn quân sơn, như sóng cuộn nhấp nhô, thực không hiểu là đang cúi nhìn hải dương hay đang nhìn ngắm núi non.

Tiêu Thu Thủy âm thầm cảm khái, ánh mắt mở rộng, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc. Hai vị “quái nhân” kia thì đã tới Viên Quang tự, Tiêu Thu Thủy bám theo sau, tiến vào trong chùa, khách dâng hương, du khách, người viếng chùa đều rất thưa thớt. Tiêu Thu Thủy bỗng nghe một giọng nói rất quen thuộc, hỏi:

- Xin hỏi đại sư, mấy ngày gần đây có thấy một thanh niên họ Tiêu tới ở nhờ quý tự không?

Một giọng nói già nua đáp:

- Tệ tự không có người này.

Tăng nhân đó lại nói:

- Đúng là kỳ quái, gần đây thường xuyên có người tới đây hỏi thăm thí chủ họ Tiêu, không biết là vì chuyện gì

Tiêu Thu Thủy nghe mà giật mình, quay đầu lại nhìn, trông thấy người hỏi chính là hai người một nam một nữ kia.

Chỉ thấy một nam một nữ đó vô cùng thất vọng, bộ dạng rất buồn bã, một người cao giọng nói:

- Tiêu Thu Thủy là một bậc hảo hán, chúng tôi nghe tiếng tăm, đeo trường kiếm, mang hành trang cùng một bầu nhiệt huyết tới tìm, nếu như đại sư biết thì xin cho biết.

Người còn lại cũng nói:

- Chúng tôi nghe danh Tiêu đại ca từ lâu, cho nên tới theo về, đáng tiếc một đường tìm kiếm, không thấy bóng dáng Tiêu đại ca trên giang hồ, mãi tới khi đến Trường An mới được một người câu cá chỉ đường, nói là cứ tới Chung Nam, biết đâu có thể gặp được, vì thế mới đến đây...

Vị hòa thượng già áy náy nói:

- A Di Đà phật, những dục vọng trong chuyện thế tục, bần tăng đã sớm cách biệt, không biết thế gian xuất hiện một nhân vật như vậy... Đáng tiếc bần tăng chưa từng gặp qua.

Nói xong làm lễ rời đi.

Hai người cực kỳ ảo não. Tiêu Thu Thủy vốn đã u sầu thất ý một thời gian, giờ nghe được hai người vượt đường xa vạn dặm tới tìm mình, trong lòng vô cùng cảm động, một bầu máu nóng cũng như sôi trào, giữa bầu khí núi mông lung lạnh lẽo, có cảm giác muốn hét vang lên một tiếng thật dài.

Lúc này bỗng nghe có người cười lạnh nói:

- Tiêu Thu Thủy thì có gì tài giỏi?

Một kẻ khác cũng nói:

- Hắn chỉ xứng bưng nước rửa chân cho ta thôi.

Còn có một người rề rề nói:

- Chỉ có lợn mới đi tìm hắn, chờ mổ.

Ba người nói xong, bật cười ha hả.

Có ba người gần như đồng thời quay phắt lại.

Một trong số đó chính là Tiêu Thu Thủy đã dịch dung cải trang. Hia người còn lại là hai nam nữ điên điên khùng khùng kia.

Chỉ thấy trên bàn giữa thiện thực đường có ba người đang ngồi ngả ngốn.

Ba người trẻ tuổi.

Một người vô cùng ngạo mạn, chân nghếch lên gác trên ghế dài, lông mày một bên nhướng cao, một bên hạ thấp ghé nhìn đối phương. Một người mặt đầy sát khí, một tay chống án, bộ dạng cực kỳ uy vũ.

Người còn lại hai mắt cúi thấp, thủy chung không ngẩng đầu lên, giống như chuyện phát sinh tại trường chẳng hề liên quan gì tới hắn.

Lúc này năm người đối mặt, sát khí tỏa ra khiến toàn trường đều cảm nhận được, tất cả đột ngột im lặng như tờ.

Thạn nên cao ráo, tóc dài kia chắp tay nói:

- Tại hạ tên là Tần Phong Bát, vị này là nghĩa muội Trần Kiến Quỷ, xin hỏi có chỗ nào đắc tội, các hạ hà tất phải lên tiếng mắng người?

Nữ tử thấp nhỏ kia cũng nghiêm mặt nói:

- Ngươi mắng bọn ta cũng không sao, nhưng xúc phạm Tiêu đại ca thì phải nói cho rõ ràng.

Hai trong ba người ngồi bên bàn lại bật cười khục khục khặc khặc, càng cười càng khó nén, cuối cùng thì ôm bụng cười lên ha hả.

Hai thanh niên kia tức đến độ mặt mũi trắng bệch.

Hơn thế nữa, tiếng cười càng lúc càng lớn, hóa ra sau lưng họ cũng có một nam hai nữ đang ôm miệng cười nhạo.

Tần Phong Bát tức giận hỏi:

- Cười cái gì?!

Trong hai nữ tử, một người trang điểm lòe loẹt cười khẩy:

- Vậy phải trách tên cái ngươi, nàm thì như là nữ, nữ lại như là nam!

Một nữ tử khác làm bộ làm tịch nói:

- ...Tìm hắn? Tiêu Thu Thủy là cha nuôi người chắc?

Nam tử âm dương quái khí kia cũng nói:

- Các ngươi muốn tìm Tiêu Thu Thủy, không bằng tìm bọn ta: họ Phí....

Rồi hắn nói tiếp:

- Huynh đệ, bằng hữu của Tiêu Thu Thủy còn đang khách trong nhà giam của bọn ta.

Người nhà họ Phí!

Tiêu Thu Thủy lập tức sinh cảnh giác.

Theo hình dáng hai nữ một nam này hiển nhiên là một trai hai gái của Phí Nha Tử: Nhị kiếm Nhất đao.

Vậy còn ba người ngồi bên bàn kia thì là ai?

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Thủy tiếp xúc với người nhà họ Phí.

Người nhà họ Phí hiển nhiên là không biết người ăn mặc như tiêu đầu kia chính là Tiêu Thu Thủy.

Trần Kiến Quỷ cả giận nói:

- Các ngươi bắt giữ huynh đệ, bằng hữu của Tiêu đại ca là có ý đồ gì?

Nữ tử trang điểm lòe loẹt đáp:

- Ngươi hỏi nhiều quá đấy!

Trần Kiến Quỷ trừng mắt:

- Kể cả là hỏi nhiều, đó là chuyện của ta, ta đương nhiên phải hỏi...

Nàng ta hiêng ngang nói:

- Ta tuy chưa từng gặp mặt Tiêu đại ca nhưng đã thầm coi anh ấy là huynh đệ. Chuyện của anh ấy cũng là chuyện của ta.

Nữ tử làm bộ làm tịch nói:

- Vậy người xuống suối vàng đợi Tiêu Thu Thủy trước đi.

Nói dứt lời đã rút phắt kiếm ra.

Cùng lúc ấy, hai người kia một người rút kiếm, một người rút đao.

Trong khoảnh khắc đao kiếm rút ra, trận thế đã thành.

Ba người song kiếm nhất đao, bao vây lấy Tần Phong Bát và Trần Kiến Quỷ.

Ba người quây tròn, khí thế lăng lệ.

Tần Phong Bát bật cười nói:

- Không ngờ còn chưa gặp Tiêu đại ca đã đánh trước một trận rồi.

Trần Kiến Quỷ cũng nói:

- Cũng tốt, cứ giết trước một trận. Coi như quà ra mắt cho Tiêu đại ca.

Tiêu Thu Thủy nghe mà nước mắt muốn tuôn trào. Trận thế của Nhị kiếm Nhất đao sắp sửa phát động, đúng lúc đó, bỗng nghe một giọng nữ hô lên:

- Chờ đã!

Một giọng nữ khác quát:

- Chuyện của Tiêu Thu Thủy cũng là chuyện của bọn ta, muốn đánh nhau, tính cho bọn ta một phần.

Tiêu Thu Thủy nghe thấy tiếng này liền nghĩ: thật quen. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy hai người đã phóng vào giữa trường, chính là:

Phong nữ Lưu Hữu và Tử kim A Thủy.

Hai vị nữ hổ tướng trong Quảng Đông ngũ hổ!

Tiêu Thu Thủy thấy họ, trong lòng mừng rỡ, nhưng họ lại không nhận ra Tiêu Thu Thủy.

Chỉ thấy Phong nữ nhảy vào giữa trường, đối mặt với Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ liền “hà” một tiếng, nói:

- Chúng ta cũng từ xa tới tìm Tiêu Thu Thủy. Việc chọn minh chủ của Thần Châu kết nghĩa, Tiêu Thu Thủy không thể không đi, nhưng đến nay vẫn chưa ra mặt, bọn ta cũng được một nữ tử áo lam chỉ đường, lên núi tìm kiếm... Vừa khéo gặp được hai người, hà! Thực đúng là trùng hợp.

A Thủy muốn bước lên nói chuyện, bỗng không cẩn thận, vấp chân vào bên lò, ngã lăn lông lốc xuống đất, lập tức buột miệng chửi:

- Đáng ghét!

Tiêu Thu Thủy thấy Trần Kiến Quỷ và Tần Phong Bát vì hai vị khách không mời này mà ngẩn ra giữa trường, không hiểu đầu cua tai nheo gì, trong lòng không khỏi cười thầm, chợt nhớ lại những nhân vật phong vân ngày trước...

... Cái kỳ quái của hòa thượng Đại Đỗ, rắm thối của Thiết Tinh Nguyệt, trò ngụy biện của Khâu Nam Cố, sự thành thực của Hồng Hoa, cái thẳng thắn của Thi Nguyệt, vẻ làm bộ phong lưu của Lâm công tử...

Núi Chung Nam kéo dài liên miên như tới ngàn dặm, huynh đệ, bằng hữu, mọi người đang ở đâu?

Nữ tử trang điểm lòe loẹt kia tên là Phí Tâm Can, nữ tử làm bộ làm tịch gọi là Phí Bảo Bối, nam tử âm dương quái khí tên là Phí Trừng Thanh.

Ba người này đều là hậu nhân họ Phí, ngoài thuật đao kiếm thuần thục ra đều có một hai món tuyệt nghệ, bình thường mắt cao quá trán, không hề coi cao thủ võ lâm Trung Nguyên ra gì.

Phí Trừng Thanh lạnh giọng hỏi:

- ... Các ngươi... Là cùng một bọn?!

Phong nữ Lưu Hữu đáp:

- Đã cùng là bằng hữu của Tiêu Thu Thủy thì đương nhiên là một bọn rồi!

Tần Phong Bát búng tay đánh “chóc” một cái, nói:

- Đúng! Đã là huynh đệ của Tiêu đại ca thì đương nhiên là cùng một phe!

... Trên giang hồ danh tiếng của Tiêu Thu Thủy rất lớn, nhưng võ công vốn không cao, có nhiều người quyết chí đồng tâm theo bước như vậy, không dựa vào thế lực chi trì, không dựa vào thế gia nâng đỡ, càng không có tiền tài làm chỗ dựa, sự quật khời của hắn toàn dựa vào sự hiệu triệu của chí khí, hiệp khí, chính khí, mới khiến cho nhưng người chưa từng quen biết khâm phục.

Phí Trưng Thanh hét lớn một tiếng, vung đao quét tới.

Đao phong vốn chém về phía Tần Phong Bát, nửa đường chuyển lại, quét ngược vào Phong nữ.

Phong nữ gặp phải biến cố, lâm nguy không loạn, há mệng cắn mạnh, không ngờ lại cắn trung thân đao.

Phí Trừng Thanh ra đòn, trường kiếm của Phí Tâm Can và Phí Bảo Bối cũng động theo.

Hai thanh bảo kiếm như hai con rắn bạc chớp động, đâm thẳng vào ngực Tần Phong Bát, Trần Kiến Quỷ.

A Thủy quát lớn:

- Để ta lên!

Chưa dứt lời, người đã như gió lốc, xông thẳng lên trước, vung chỏ, bổ về Phí Tâm Can, nâng gối, thúc vào Phí Bảo Bối.

Cứ thé, A Thủy và Phong nữ cùng với Nhị kiếm Nhất đao đnáh thành một đoàn, ngược lại, khiến cho hai người ban đầu Trần Kiến Quỷ, Tần Phong Bát có cảm giác không cách nào xen vào.

Nhị kiếm Nhất đao phối hợp với nhau, ít nhất đã biến ảo thành hai mươi sáu trận thế, tùy theo tình huống mà thay đổi, đối với Lưu Hữu và A Thủy điên cuồng đánh đấm mà nói, thì có áp lực cực lớn. Nhưng Lưu Hữu cùng A Thủy phấn dũng xông trận cũng là khắc tinh của Nhị kiếm nhất đao.

Trần Kiến Quỷ, Tần Phong Bát thấy năm người quấn thành một vòng, đánh tới khó phân khó giải, không khỏi cảm thấy lo lắng. Ba người đang ngồi, tên bộ dạng ngả ngốn cũng vươn cổ ra nhìn, kẻ dáng vẻ uy sát cũng chăm chú quan sát, chỉ có thanh niên một thân áo gấm ngồi ở giữa là vẫn không hề ngẩng đầu, mắt không trông ngang, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đùa đặt trên bàn trước mặt, giống như đôi đũa đó sắp sửa mọc cánh bay đi vậy, không một chuyện gì có thể làm xao nhãng sự chuyên chú của hẳn.