Thấy thằng bạn mình bị tên kia “ ỷ lớn hiếp nhỏ”, mấy đứa nhọc còn lại cũng nổi máu lên, xách thùng rác, micro,... thậm chí còn có cả cục gạch, nhào tới quyết ăn thua đầy đủ.
“Lên hỗ trợ cho Tuấn mau anh em…!”
“Mấy thằng cóc ghẻ kia xem đô-la thần chưởng của bố đây, … Cục gạch một đập!!!”
“Oánh cho ba mẹ tụi nó nhận không ra đi!”
“…”
Một trận hỗn chiến không cân xứng ngay lập tức tiến hành.
Trận doanh hiện tại chia làm hai phe, phe Triệu Thiên Dương gồm chính hắn và ba bốn chú lùn đang cầm gạch đá cùng cây gỗ các kiểu, team kia có tới năm sáu thằng lưu manh cầm cây tuýp dài cùng bổng gỗ vật liệu.
Nhưng chỉ cần người sáng suốt nhìn vào liền thấy rõ, nếu không phải Triệu Thiên Dương đang đùa giỡn với mấy tên to con đầu quả nho kia thì mấy đứa nhỏ chẳng thể nào hò hét đánh đấm sung sức như vậy được!
“Mẹ nó, lại dám dở trò với tao …!”
Khải gầm lên, bỗng dưng lao lên. Hắn đã không thể ngồi yên khi đàn em mình bắt đầu bị đánh tơi tả.
Chẳng có ai đụng chạm được tới góc áo của Triệu Thiên Dương, còn mấy thằng nhỏ kia chơi trò đánh hội đồng còn xài vũ khí thì bố tên nào chịu đựng nổi.
“Hầu quyền thức thứ nhất. Hầu tử trộm đào!”
Vừa hét, tay Khải nhanh thoăn thoắt móc ngược tới, năm ngón co lại thành trảo muốn chộp thẳng vào hạ bộ của Triệu Thiên Dương.
Biến thái à!
Triệu Thiên Dương xạm mặt lại, hắn đang định để tên này vào cuối cùng để dằn vặt, không ngờ nó muốn tự tìm đường chết trước thì thỏa mãn vậy.
Vù …!
Triệu Thiên Dương đột ngột đề thằng tốc độ ra quyền, hai chân nhanh như gió, tàn ảnh lướt qua giữa năm tên lưu manh rồi chợt dừng lại.
Rầm …!
“Mà … y….y!”
Thằng gầy ốm chỉ kịp kêu một tiếng rồi té gục xuống.
Ầm…!
Ầm …!
Giống như một hiệu ứng hồ điệp xảy ra vậy, toàn bộ sáu thằng đàn ông trưởng thành đang đứng chợt ngã ập trên mặt đất,bất tỉnh nhân sự.
“Xong xuôi … Mấy thằng cha này thật phiền toái, chúng ta về thôi!”
Triệu Thiên Dương phủi phủi tay áo,quay đầu lại mỉm cười với mấy đứa nhỏ. Nhưng tất cả đã đứng chết trân, há hốc mồm ra như phỗng.
Và rồi, chúng bỗng dưng thét lên.
“Hửm …!”
“A …!”
“Anh Dương, anh ngầu quá đi…”
“Anh Dương, cho em bái anh làm sư phụ đi!”
“Anh Dương …!”
“…”
Mấy thằng con trai như trông thấy siêu sao bóng đá không bằng,xúm xít chạy tới bên cạnh Triệu Thiên Dương, miệng liến thoắng liên hồi. Ngay cả ba tên nhóc đang cầm “ vũ khí”cũng chết lặng. Chúng nó cảm tưởng rằng không có sự giúp đỡ của bản thân thì người anh này cũng chẳng hề hấn gì.
Còn tên phục vụ viên thì đã chạy mất dép từ lúc nào không hay.
“Anh Dương đẹp trai quá đi … Lại giỏi võ nữa… Đúng là tình nhân trong mộng của tui rồi!”
“Hứ, còn lâu nhá, … ảnh sẽ làm bạn trai của Uyên xinh gái này!”
“Lại nổ nữa bà cô …!”
“…”
Lũ con gái thì mắt lấp lánh đầy sao nhỏ, y rằng gặp phải minh tinh Hàn Quốc vậy.
Cái Thu thấy lũ lưu manh đã bị thu thập hết, đỏ mặt chạy tới bên Triệu Thiên Dương, ngượng ngùng nói:
“Cảm ơn anh …!”
“Không có chi!”
Triệu Thiên Dương cười cười khoát tay đáp. Trên thực tế,mấy đứa này không biết hắn đã cho vài đạo chân khí vào người của bọn này, từ rày về sau cho tụi nó liệt dương luôn, chưa kể bị đánh thành ra vậy chắc cũng phải vô bệnh viện “ nghỉ dưỡng” vài tuần là ít.
“Đáng đời dám chọc giận em gái ta!”
Triệu Thiên Dương lắc đầu thầm nghĩ. Nếu là tu luyện giả thế giới thì không chỉ nhẹ nhàng như thế mà là có thêm sáu bộ thi thể đang nằm ở đây.
“Chúng ta giải tán rồi về nhà thôi! Ở lại đây lâu cũng không tốt!”
Triệu Thiên Dương trấn an lũ nhóc, nhanh chóng hối thúc chúng đi ra ngoài. Càng nấn ná lâu thì thị phi càng nhiều.
Đại sảnh bên dưới
Triệu Thiên Dương nhanh chóng thanh toán tiền phòng trong ánh mắt sợ sệt của mấy tên tiếp tân. Điều đó cũng đúng thôi, dẫu sao thì hắn cũng là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết mà!
Xách xe con cút kít vòng lên, vẫy tay chào tạm biệt mấy đứa nhỏ, Triệu Thiên Dương lại theo đường cũ chở em gái về nhà.
“Hôm nay anh hai hoàn thành chỉ tiêu rồi chớ?”
Vừa đi,hắn vừa huýt sao, cười cười hỏi Tiểu Linh.
“Đương nhiên, anh hai bá khí nhất, đánh tụi kia thật đẹp trai, quá đàn ông!”
Tiểu Linh giơ giơ nắm đấm nhỏ, khuy khuy vài cái làm bộ, rât có nữ hiệp phong phạm.
“Nhưng mà anh hai, làm sao mà anh giỏi võ thế, trước bữa em có thấy anh đi tập tành gì đâu?”
“Hả … Có chứ… anh mới đi gần đây thôi!”
Triệu Thiên Dương qua loa lấy lệ đáp.
Nhưng có vẻ như Tiểu Linh không hài lòng với đáp án ấy lắm. Tuy nhiên cô bé cũng không gặng hỏi thêm điều gì.
Trong mắt cô bé, anh hai đang dần trở nên thần bí hơn. Kể từ lúc hôn mê tỉnh dậy đến giờ, trông anh ấy làm việc khác hẳn.
“Có khi nào anh Dương nhận được vị nào tiền bối chỉ điểm không ta …?”
Tiểu Linh mơ màng thầm nghĩ. Nếu thật sự như thế, nhất định cô bé phải moi móc cho kỳ được, vì trở thành nữ hiệp là mộng ước từ nhỏ của cô mà.
Triệu Thiên Dương biết được chắc chắn chỉ cười xòa và nói:
“Em gái … Cả nghĩ quá rồi!”