Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 90: Muốn là cả trường công địch




“Ê … tụi mày biết chuyện gì chưa …?”

Hải “còm “ vừa chạy vào lớp vừa la lớn.

“Chuyện gì mậy … Mới sáng sớm tao còn đang buồn ngủ … Oáp …!”

Quang vừa ngáp vừa lung lay cái thân hình béo ú của bản thân. Cũng ngót một tạ chứ chẳng ít!

“Tao … tao thấy thằng Dương nó đang … đang …!”

“Đang cái gì … Sao mày lắp bắp hoài vậy hả? “ –Mấy thằng con trai xung quanh tò mò hỏi, cả lũ con gái cũng bu vào, dỏng tai lên nghe lỏm cuộc trò chuyện.

Hải “ còm “ thấy mình bỗng dưng trở nên hot như vậy, mỉm cười đắc ý. Nó đằng hắng lấy giọng:

“E hèm, khi nãy đi ngang qua cổng trường mua xôi. Tao thấy từng tốp học sinh đứng chụm ngoài đó bàn tán náo nhiệt vãi luôn. Có đứa còn rút điện thoại quay chụp thứ gì ấy … Thấy thế tao chui vào ham vui luôn!”

“Chi nữa mày … Tới đó là hết à … Thằng Dương thì sao … Mày tự dưng la hét về nó là thế nào?”

Thằng Cường vẻ mặt nôn nóng hỏi. Nó và Dương là bạn bè tốt nhất, nghe Hải nói y rằng Dương đã gặp chuyện chẳng lành vậy.

“Thú thực là tao chen không lọt mày ạ!”

Hải vẻ mặt ngượng ngùng, làm như mất ý tứ lắm … Đầu nó không ngừng đung đưa, hai mắt chúi xuống chân như đang nhìn ngó gì đó.

“Trời … Thế mày vào la ó để người ta hốt hoảng vậy hả? Muốn bị hội đồng tập thể à?”

Thấy tình hình chung quanh giống như muốn bạo loạn, từng cặp mắt tóe lửa đang soi lên người, Hải chỉ cảm thấy cơ thể rét run cầm cập. Nó vội la lên:

“Nhưng mà tao thấy loáng thoáng đứa nào hao hao thằng Dương … Mà lại đang chở hoa khôi trường mình đó! Cái Dao đấy, chúng mày nhớ không?”

“Thiệt mầy, Tụi nó cùng bàn. Nhưng tiến triển gì mà nhanh vậy … Tính bịa chuyện lừa tụi tao hả?”

“Làm gì có … Tụi mày ra xem thì biết …!”

“Tốt … tụi mình coi thử …!”

“Đi …”

Vèo!

Rất nhanh, cả lớp trở nên trống vắng, chỉ còn mỗi mình Hải đứng ngơ ngác như phỗng.

“Cái đệch … Tụi mày chờ tao với! “

Kêu to một tiếng, thân hình nó cũng phi nước đại theo lũ bạn ra ngoài.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Nói đến Triệu Thiên Dương bây giờ, chỉ có thể hình dung một câu mà thôi:

“ Vạn chúng chú mục, vạn người dõi theo!”

Từng tiếng kẽo kẹt vang lên theo một quy luật nhất định, rất từ từ và chậm rãi. Nhưng chủ nhân của cái âm thanh đó hiện nay đang cảm thấy mình giống như ngồi trên tổ kiến vậy.

Xe đạp nhỏ chở Triệu Thiên Dương và Trịnh Ngọc Dao đến trường, khoảng cách chỉ mười mấy mét thôi, mà sao hắn thấy xa vời quá!

Ngọc Dao còn đỡ, cô bé hai tay níu áo hắn, giấu luôn khuôn mặt xinh đẹp của mình ra sau, để tránh khỏi bị người ta chụp ảnh tới tấp.

Triệu Thiên Dương muốn “thê thảm” hơn, đưa lưng gồng gánh toàn bộ ánh mắt nóng rực như lửa của mấy thằng nam sinh trong trường. Nữ sinh thì đang liên tục đưa tay chỉ chỏ, bình luận với lũ bạn bên cạnh.

Công nhận là mắt tụi này chắc được cường hóa loại khủng quá. Phái đẹp thì chẳng có ai phát hiện ra Ngọc Dao ngồi trên xe hắn, nhưng tụi đực rựa mới liếc qua vài phát đã nhận ra ngay nữ thần của tụi nó đang “hẹn hò “ với một nam sinh khác.

Quả thật sói tru quỷ khóc …. Kéo nguyên tập đoàn ra chuẩn bị chặn đường Triệu Thiên Dương đây.

Hắn cảm thấy vô số những cái nhìn “ hữu hảo “ đang quan sát chính bản thân, chỉ cần hắn dừng lại thôi là lập tức lao lên như vỡ tổ.

“Tụi này bị động dục sao trời … Bu kín đường thế kia người nào đi được!”

Sân trường nhanh chóng đông nghẹt người, học sinh đứng dàn hai bên chỉ chỏ xôn xao như đang chào đón khách quý vậy.

Đúng lúc đó, một thằng nhóc trạc cỡ tuổi hắn cũng đạp xe đến trường, nhìn nó bị chặn thẳng cẳng một bên mà chẳng ai đoái hoài thấy thật tội.

“A men … Người anh em …. Tất cả không phải do ta … Có trễ học cũng do lũ điên kia thôi!”

Triệu Thiên Dương thấy xe mình sắp tới nơi, lập tức hít hơi, thủ thế chuẩn bị “phá quan chém tướng “ mà vào.

Nhưng ….

Tình huống sao có điểm là lạ a!

Cái xe cứ thế thong thả đi vô … Không có thứ gì gọi là rào cản cả.

“Kịch bản biên có chút nhầm lẫn hả?” –Triệu Thiên Dương thầm nghĩ – “ Hay là tụi nó đang chờ người khác đây?”

Sự thật chứng minh rằng … Hắn ảo tưởng quá rồi!

Bởi vì Ngọc Dao thấy xe dừng, muốn bước xuống … Cả trường bỗng im phăng phắc.

Và chợt òa ra như vỡ tổ!

Một tên nam gầy còm, chợt tru tréo lên:

“Má nó … Thằng kia là ai … dám dùng xe như thế chở hoa khôi của chúng ta! “

“Tao cứ tưởng nhà giàu đẹp trai … Ai dè đi xe phong cách vãi *** “

“Hu hu … Tan nát lòng tao rồi mày ơi. Cứ nghĩ không phải nữ thần chắc tụi mình nhìn nhầm. Người anh em kia lại dùng xe đạp rách cua gái sao? “

“Bà nội thật. Từ nay về sau, tao quyết định đi mua xe đạp cũ về xài …!!!”

“…”

Vô số tiếng xì xào chợt vang lên … Mắt thường có thể thấy từng đợt oán khí muốn đục thủng cả trời.

Mắt mấy thằng nam sinh hai con ngươi đỏ ngòm, nếu không phải trường học, chắc đã có một tổ chức gọi là “Đánh hội đồng “ xuất hiện ngay tại chỗ!

Mà lớp của Triệu Thiên Dương – lớp 10/13, đã đứng chết lặng hồi lâu.

Thằng Hải chợt lắp bắp lên tiếng:

“Hóa ra ta không nhìn nhầm tụi mày ơi. Hoa khôi lớp mình bị thằng khỉ Dương nó cua mất rồi! Oa … hu hu!”

“Con bà mày … Khóc cái ** ”- Thằng Cường chẳng ngần ngại cú ngay một cái “cốc” rõ to lên đầu Hải.

“Bạn bè thấy nó có bồ phải ủng hộ chớ … Huống chi hai đứa kia vốn đã lộ ra chút manh mối từ đầu rồi!”

Cái Linh thấy mấy thằng khác trầm mặc, cứ tưởng tụi nó đang thầm đồng ý với thằng Cường, nghi hoặc hỏi:

“Mấy ông này đồng đội ghê ha? Tính toàn lực ủng hộ “couple “ này à?”

“Ủng hộ cái đầu bà ấy! “ –Quang béo chợt la lên – “ Anh em đâu, tí về chuẩn bị dao sắc xẻo thịt tên kia đi …! “

“Mày mua đồ đi Tí Chuột, tao ra lấy cây về thông ass nó!”

Từng thằng một lộ ra vẻ mặt bi phẫn như chết cha chết mẹ!

“Ách…!”

Mấy đứa con gái lặng im, cảm thấy chính mình vừa rồi quả thật mắt mù.

Lòng ghen tị của con trai a … chính là dùng bạo lực tới để giải quyết!

Tất nhiên, dù tụi nó muốn sợ còn chưa tới lượt. Vì Triệu Thiên Dương muốn đón nhận một cái khác phiền toái!