Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 372




La Hồng cầm lấy phiến hoa, nhưng cảm giác đóa hoa này bỗng chốc nặng như núi, tất cả sức mạnh thâm uyên đều tụ trong đóa hoa này.  

"Vọng Xuyên Tự bây giờ đệ đi là vừa." Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.  

"Sư huynh có biết ở Vọng Xuyên Tự ở có gì không?" La Hồng nhìn Lý Tu Viễn hỏi, nhưng Lý Tu Viễn lại lắc đầu không nói lời nào nữa.  

La Hồng nắm chặt đóa hoa trong tay, giơ tay lên, từ từ di chuyển.  

Oong...  

Hoa đào bay lên, dần dần làm nổi bật lên tăng bào khoác trên người Khổ Nguyệt.  

Kế đó, Khổ Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện rằng trong bóng của y hình như còn có một bóng đem khác đang chuyển động, Tà Ảnh Địch Sơn xuất hiện, rồi lại rụt vào trong.  

Khổ Nguyệt chắp tay, hơi khom người xuống.  

Sau đó y sải bước ra khỏi Tắc Hạ học cung, vào xuống bãi đất trống giữa sườn núi.  

Một vị lão hòa thượng đang đứng đợi Khổ Nguyệt, cùng Khổ Nguyệt đi tới đài sen, bay vút lên trời rời đi.  

Dưới gốc cây đào.  

La Hồng ngồi khoanh chân lại, cầm cánh hoa đào trong tay, đúng là có thể cảm nhận được năng lượng lớn mạnh bên trong đóa hoa đào này và sức mạnh ấy vẫn không ngừng tăng lên, khiến cho mối liên kết giữa La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn trở nên vô cùng rõ ràng.  

Dù cho Tà Ảnh Địch Sơn cách La Hồng ngày càng xa thì mối liên kết rõ như một này vẫn không bị đứt đoạn.  

Một nghìn dặm, hai nghìn dặm, ba nghìn dặm...  

La Hồng nhìn Lý Tu Viễn đang thản nhiên cười mỉm.  

"Sư huynh, ta đi đây."  

La Hồng nói.  

Lý Tu Viễn nhẹ nhàng gật đầu.  

"Đi đi"  

Vừa dứt lời.  

Tinh thần lực của La Hồng tăng vọt, trong nháy mắt đã tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, ngay lập tức thi triển thuật "Di Hình Hoán Ảnh".  

xẹt xẹt xẹt.  

La Hồng chỉ cảm thấy trước mắt hắn bị một cỗ năng lượng mạnh mẽ nào đó lôi kéo, ngay sau đó, mọi thứ trong đất trời đều tụ hợp lại trước mặt hắn, một luồng ánh sáng đủ màu hiện lên...  

Dưới tán cây hoa đào.  

Lý Tu Viễn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào La Hồng, thấy cả người La Hồng dần trở nên mờ ảo, chỉ trong chớp mắt đã biến thành Tà Ảnh Địch Sơn đang mờ mịt gãi đầu.  

"Liên hệ tới cả sức mạnh thời không... Pháp thuật của tiểu sư đệ, nếu chịu khó tu luyện chăm chỉ, trong thiên hạ này còn có ai hạ được đệ ấy?"  

Lý Tu Viễn cảm thán một câu, tiếp tục đọc sách thánh Hiền.  

Vọng Xuyên Tự.  

Bao xung quanh là những ngọn núi nhấp nhô, tựa như mấy dãy núi bị khoét thủng, thành lập nên rất nhiều chùa miếu. Cũng có rất nhiều tượng Phật cỡ lớn quý giá cực kỳ uy nghiêm, chiếm một diện tích không nhỏ, nghiêm cẩn theo thứ tự.  

Từ xa nhìn vào, giống như một đài hoa sen đang nở rộ, mỗi tượng Phật đứng tương ứng với mỗi cánh sen, tụng kinh niệm Phật, khiến cho người ta không dám khinh nhờn.  

Trang trọng và xa hoa.  

La Hồng và Tà Ảnh Địch Sơn hoán đổi vị trí cho nhau, ngay khi xuất hiện từ trên đài sen, nhìn thấy chùa miếu khắp nơi thì hắn hoa hết mắt.  

Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng xuất hiện ở đây thì hơi ngạc nhiên.  

Nhưng bởi vì y đã sớm biết La Hồng sẽ sử dụng thuật Di Hình Hoán Ảnh nên nội tâm vẫn bình tĩnh.  

Mà lão tăng có tu vi Nhất phẩm phụ trách hộ tống Khổ Nguyệt đứng bên cạnh lại cả kinh, nhìn La Hồng không rời mắt.  

Đột nhiên xuất hiện một La Hồng, cho dù tu vi Nhất phẩm như lão thì cũng đều bị dọa sợ.  

"La Hồng?"  

Lão tăng Nhất phẩm nhìn chằm chằm La Hồng, hỏi.  

"Sư thúc Viên Thượng, là Khổ Nguyệt đã mời La thí chủ tới Vọng Xuyên Tự..."  

"Hơn nữa đây cũng là ý của trụ trì ạ"  

Khổ Nguyệt chắp tay, hướng về người trên đài sen, hơi cúi người xuống, nói.  

Sắc mặt của lão hòa thượng khoác áo cà sa hơi phức tạp.  

"Được rồi"  

Sau đó lão cũng không nói nhiều lời, khống chế đài sen, hướng về Vọng Xuyên Tự nhanh chóng hạ xuống.  

Đài sen vừa đáp xuống, ngay trước cửa chính của Vọng Xuyên Tự khiến bụi mù bay tứ tung, cây cổ thụ đung đưa.  

Phía sau cánh cửa chính của ngôi chùa là bậc thang đá dài vô tận, phủ đầy rêu theo vết tích của năm tháng.  

Đại sư Viên Thượng đưa Khổ Nguyệt cùng La Hồng xuống.  

"La thí chủ, mời."  

Đại sư Viên Thượng là cao tăng Nhất phẩm, mặt mũi hiền từ, hơi khom người về phía trước nói với La Hồng.  

La Hồng gật đầu, cũng khom người đáp lễ lại.  

Đứng tại bậc thang bằng đá tĩnh lặng này, La Hồng cảm nhận được một loại không khí cổ xưa thoang thoảng ở đây, đó chính là không khí tang thương của Vọng Xuyên Tự, một ngôi đền đã có tuổi đời hàng nghìn năm.  

Người có linh, núi cũng có linh, vạn vật tồn tại ở nơi này đều có dấu ấn của riêng mình.  

La Hồng bước lên bậc thềm đá, trong lòng tự nhiên khoan thai tĩnh lặng, suy nghĩ trong đầu tựa như đã thông suốt hơn rất nhiều.  

"Vọng Xuyên Tự đã tồn tại hơn hàng nghìn năm, năm đó, lúc tam đại vương triều tung vó ngựa đạp giang hồ chỉ có ba nơi không bị móng ngựa giày xéo, nơi thứ nhất chính là Vọng Xuyên Tự, hai nơi còn lại là Côn Luân Cung và Long Hổ Sơn."  

Khổ Nguyệt và Viên Thượng vừa leo từng bước lên bậc thềm đá, vừa giới thiệu với La Hồng.  

Cũng là đang kể khéo lại cho La Hồng nội tình của Vọng Xuyên Tự.  

La Hồng nhìn tòa tháp cổ trên đỉnh bậc thang đá, loáng thoáng thấy dường như có Phật quang chiếu rọi khiến không khí cũng hơi vặn vẹo.  

Hiển nhiên bên trong đó có ẩn giấu một nguồn năng lượng mạnh mẽ, cũng có cao thủ đang tọa trấn.  

Vọng Xuyên Tự cổ kính và mang theo dấu vết của thời gian, dù rằng vẫn bước vào chùa nhưng khi La Hồng leo từng bậc thang này, hắn có cảm giác như nhìn thấy một lão tăng, ngồi khoanh chân, giảng giải phật lý cho hắn.  

La Hồng không biết nhiều về Phật đạo, thứ duy nhất có liên quan đến Phật chính là "Thiên Thủ Tà Thuật", nhưng lại là Tà thuật.  

La Hồng vốn tưởng rằng khi hắn tới Vọng Xuyên Tự, vùng đất phật tu thì sẽ có cảm giác khó chịu, dù sao thì Phật trấn áp Tà cũng là lẽ tự nhiên.