Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 344: Không Có D*c Vọng Mới Là D*c Vọng Lớn Nhất (1)




Nhưng mà Trần Thiên Huyền không để ý đến bọn họ.  

Một kiếm đánh bại Ngụy Thiên Tuế, trên mặt ông không có tự đắc cùng kiêu ngạo gì.  

Ngay sau đó, nâng tay lên, gõ nhẹ lên thân kiếm Địa Giao trên mặt đất.  

Kiếm Địa Giao khẽ ngâm.  

Tức khắc, từ phía trên thân kiếm có một đạo kiếm khí bay vụt ra như xuyên thủng cả không gian.  

Phụt!  

Nguy Thiên Tuế vừa mới từ trong tường thành ngồi dậy, bị một kiếm ghim vào sát tường thành.  

Lão thái giám phong quang vô hạn này, cao thủ Nhất phẩm thực lực mạnh mẽ của Đại Hạ này, bị Trần Thiên Huyền dùng một kiếm ghim chết trước mắt bao người!  

Nhìn Ngụy Thiên Tuế kia bị đóng đinh trên thành, không còn chút hơi thở sự sống.  

Trần quản gia khẽ nhíu mày.  

"Không thích hợp"  

"Bổ thêm mấy kiếm nữa."  

Trần quản gia lẩm bẩm.  

Ngay sau đó, lần thứ hai nâng tay lên, muốn gõ kiếm Địa Giao.  

Bỗng dưng.  

Thần sắc Trần Thiên Huyền hơi đổi.  

"Thật sự khó chơi như cứt chó"  

Trần Thiên Huyền phun ra một hơi.  

Nhìn về phía La Hồng đã đạt tới Ngũ phẩm Mệnh Kiếm cảnh trong đại quân, khóe miệng giật giật.  

Sau đó, hít sâu một hơi, nói: "Công tử phải phòng tính kiêu ngạo cùng nóng nảy, thiên phú kiếm đạo của người không quá tốt, phải nỗ lực hơn mấy lần so với người thường"  

"Công tử, Lão Trần còn có việc, đi trước một bước."  

"Ngày khác lại tâm sự"  

Trần Thiên Huyền nghiêm túc nói.  

Lời nói vừa dứt, liếc Ngụy Thiên Tuế không còn sinh cơ một cái, bấm tay b ắn ra, một đạo kiếm khí lần thứ hai bắ n ra.  

Oanh!  

Da mặt thi thể Ngụy Thiên Tuế trong tường thành run lên, đột nhiên mở mắt ra.  

"Mẹ kiếp!"  

Ngay sau đó, lại lần nữa bị kiếm mang đánh trúng, tường thành bị một kiếm xuyên thủng, hoàn toàn sụp xuống tạo thành một cái động lớn.  

Một đạo nhân tu thuật pháp đạo môn mới có thể ngưng tụ ra nguyên anh từ từ bay ra, như một người vô lực chạy trốn khỏi biển cả, chỉ cần vươn tay ra sẽ bị chia năm xẻ bảy, nổ tung.  

Mà sau khi Trần Thiên Huyền bắ n ra một kiếm, cười lạnh một cái.  

Quả nhiên, lão thái giám âm hiểm.  

Sau đó áo xanh run lên, chân đạp lên kiếm Địa Giao, phóng lên cao, dưới ánh trăng như kiếm tiên tiêu dao, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.  

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.  

Đi rồi?  

Thế mà đi mất rồi?!  

Bỗng dưng, mọi người đều biến sắc.  

Bởi vì, trong trời đất, đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.  

Trong cánh cửa, có ba cặp mắt hiện lên, khí cơ k hủng bố, áp lực khiến mọi người không thở nổi.  

Đôi mắt lạnh nhạt quét qua chúng sinh, trong đó có một đạo tầm mắt dừng trên người La Hồng.  

"Việc nhân gian, ngươi đừng nhúng tay."  

Phía sau cửa, có âm thanh phiền muộn truyền đến.  

Sau đó, ba cặp mắt nhìn về phía Trần Thiên Huyền biến mất.  

"Trốn nhanh thật, đuổi theo!"  

Trong nháy mắt, cánh cửa lấy tốc độ không kém gì tốc độ Trần Thiên Huyền ngự kiếm mà truy đuổi.  

Trên bầu trời thành Phủ Giang Lăng.  

Cánh cửa cùng ba cặp mắt đã biến mất, nhưng, trong lòng mỗi người vẫn còn lưu lại sự kinh ngạc không thôi.  

"Đó là...... Thiên môn?"  

"Vậy ba cặp mắt kia là thiên nhân sau Thiên môn sao?!"  

"Trần Thiên Huyền đang bị đuổi giết sao?"  

Rất nhiều cường giả quay sang nhìn nhau.  

Mà phía dưới.  

Sắc mặt của La Hồng cũng quái dị vô cùng.  

"Khó trách trong khoảng thời gian này Trần thúc chưa từng xuất hiện...... hóa ra là bị đuổi giết?"  

"Vì sao lại bị đuổi giết?!"  

La Hồng bày ra vẻ mặt không biết nói gì.  

Hắn nhớ rõ lúc trước La Hậu có cho hắn chút tin tức của Trần quản gia.  

Nghe nói Trần quản gia một kiếm chém mở Thiên môn, không vào được Thiên môn, trong lúc tức giận liền dùng kiếm Hóa Cốt Long, dùng một kiếm chém Thiên môn......  

"Phải chăng là do chém Thiên môn cho nên bị thiên nhân trong Thiên môn đuổi giết?!"  

La Hồng nghĩ đến mà dở khóc dở cười.  

Nếu thật như thế, Lão Trần kia...... Cũng quá oan đi.  

Nhưng, có lẽ không phải.  

Chỉ có thể chờ lúc sau hỏi lại Trần quản gia.  

Những biến hóa này đều xảy ra trong khoảnh khắc.  

Từ lúc Trần quản gia ra tay, đến cái chết của Ngụy Thiên Tuế, rồi Thiên môn hiện lên......  

Trong chớp nhoáng, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.  

Ai cũng không nghĩ đến, một hồi kịch ở Phủ Giang Lăng sẽ hạ màn như vậy.  

Ấm ầm ầm!  

Bỗng dưng, có tiếng nổ vang.  

Cuối đường chân trời, có một đạo quân cuồn cuộn tiến đến, sát khí đáng sợ ngất trời.  

Tiếng vó ngựa gõ lên mặt đất, núi sông đảo điên.  

Một vạn phủ quân vây sát La Hồng kia, giờ phút này chỉ còn lại sáu bảy ngàn nhưng chiến ý đã tan rã hết.  

"Là hắc kỵ La gia!"  

"Triệu Tinh Hà tới!"  

"Đây là hắc kỵ La gia ở huyện An Bình!"  

Sắc mặt rất nhiều cường giả khẽ biến, nhìn đoàn hắc giáp cuồn cuộn như nước lũ kia, sắc mặt hiện lên vẻ khó coi.  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân, y phục trên người đều nhuốm máu, ba thanh phi kiếm Thiên Cơ, Phiêu Tuyết, Thuần Quân treo ở bên người hắn.  

Từng đạo tà ảnh đứng lặng bên người hắn, đôi mắt đỏ tươi tỏa sáng rực rỡ.  

Quay đầu, nhìn Triệu Tinh Hà giục ngựa mang theo ba ngàn hắc kỵ như nước lũ cuồn cuộn tiến đến.  

La Hồng che nửa bên mặt nạ Tà Quân, cười phá lên.  

Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn ngoài thành phủ Giang Lăng u ám khiến cho mọi người dựng ngược lông tơ, sởn tóc gáy.  

"Triệu thống lĩnh!"  

La Hồng cười xong, khóe miệng kéo lên một độ cong rất đẹp, cao giọng hô.  

Cả người Triệu Tỉnh Hà bao trùm trong hắc giáp, bên hông vác hắc đao, nhìn La Hồng một thần huyết y đứng lặng trong sự bao vây của phủ quân, trong lòng hoảng hốt.  

Nhưng, ngay sau đó, đôi mắt đột nhiên trở nên kiên định cùng hưng phấn.  

"Có mạt tướng!"  

Triệu Tỉnh Hà ghìm ngựa, rút đao vác bên hông, mũi đao chỉ xiên xuống mặt đất.  

Đông!  

Ba ngàn thiết kỵ, thêm bùa chú đạo môn, dồn dập tiến đến, mỗi binh lính đều hưng phấn nhìn La Hồng.  

Keng keng keng!  

Ba vạn thiết kỵ tụ họp theo sát động tác của Triệu Tinh Hà.  

Nhanh chóng rút đao bên hông, chỉ mũi đao xuống mặt đất.