Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 333: Lão Tử Huy Kiếm Phá Giáp 1806! (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên rất nhiều tấm lá chắn còn in hằn vết kiếm thô to.  

Cát bụi bay lên, kiếm khí khó tiêu.  

Hai tay La Hồng đẫm máu, tóc bạc rủ xuống, che mất một phần gương mặt.  

Hắn thở hổn hển như rồng.  

"Nữ nhân ngu ngốc, quả nhiên là mắng còn quá ít!"  

La Hồng thầm mắng.  

Cảm nhận được sự đau nhói trong kinh mạch không cách nào có thể diễn tả bằng lời, La Hồng cũng bất đắc dĩ thở dài.  

"Cái thân thể đáng chết này, thiên phú kiếm đạo yếu đến mức cặn bã..."  

La Hồng khẽ thì thầm.  

Hắn ngẩng đầu, tóc bạc ở trước mắt tản ra, có thể nhìn thấy Tà Ảnh của diều hâu mang theo cơ thể của Tiểu Đậu Hoa không ngừng lao về phía xa.  

Mà trong đại quân cũng không có người đuổi theo.  

Mục tiêu của họ là La Hồng, đối với Tiểu Đậu Hoa đã thoát đi cũng không thèm để ý.  

Thân phó thống lĩnh nhìn thân ảnh huyết y dưới toà thành của phủ Giang Lăng, bên trong đôi mắt dần dần có mấy phần nghiêm nghị.  

"Tấn công!"  

Thân phó thống lĩnh hạ quân lệnh.  

Đông!  

Tấm lá chắn rơi đập giống như là mở cửa.  

Sau đó, từng binh sĩ phủ quân mặc áo giáp nương theo tiếng hét lao ra giết chóc.  

Tiếng la giết chấn động bầu trời, dường như hình thành một thanh quân mâu, ngay cả những đám mây đen trên trời cũng bị đánh tan!  

Đội hình giống như dòng sông dâng trào lao về phía La Hồng với sức mạnh mà dù là các Võ tu cao phẩm cũng phải kinh hồn bạt vía.  

Hai tên tiểu thái giám Nhị phẩm không ra tay. Trong lúc đại quân trùng sát bọn chúng cũng không tiện nhúng tay vào.  

Theo như chúng thấy, La Hồng hẳn là phải chết khi đối mặt với đại quân này, không có bất kỳ đường sống nào cả.  

Ngay cả cao thủ Nhị phẩm khi đối mặt với một vạn quân, muốn toàn thân trở ra cũng vô cùng khó khăn.  

Sẽ bị dây dưa cho đến khi chết.  

Hơn nữa La Hồng chẳng qua chỉ là Ngũ phẩm.  

Xem như là người xếp thứ hai trên Hoảng Bảng thì sao chứ?  

Vẫn chỉ là Ngũ phẩm mà thôi.  

Chỉ có tu sĩ Nhất phẩm mới thực sự có thể dùng sức một người đối đầu với một đội quân, hơn nữa phải là Nhất phẩm rất mạnh.  

"Ném mâu!"  

Thân phó thống lĩnh không hề khinh địch, trịnh trọng ra lệnh như gặp phải địch thủ rất mạnh.  

Mệnh lệnh vừa dứt.  

Các binh lính cầm đầu xông tới, nhao nhao ném trường mâu trong tay ra ngoài.  

Trường mâu vô cùng vô tận phá không mà đến, mang theo lực va chạm vô cùng sắc bén!  

Làm cho người ta tê cả da đầu, làm cho lòng người sinh ra tuyệt vọng!  

Trường mâu trong đêm tối tạo thành một mảnh mây đen đen nghịt giống như một dòng suối màu vàng bay thẳng xuống dưới, muốn rửa sạch tất cả sinh linh!  

La Hồng một thân bạch y lúc này đã hoá huyết y.  

Nở nụ cười.  

Đối mặt với cảm giác áp bách của trường mâu cực mạnh.  

Hai tay hắn nâng lên.  

Rồi đột nhiên đè ép xuống.  

Vụt vụt vụt!  

Ba thanh phi kiếm Thuần quân, Phiêu Tuyết, Thiên Cơ lập tức hướng mũi kiếm xuống dưới, đâm vào mặt đất.  

Chuôi kiếm đang không ngừng đung đưa.  

La Hồng ngẩng đầu, tóc bạc tung bay, mắt sáng như đuốc, đáy mắt dường như đang có một loại cảm xúc sâu xa lưu chuyển.  

Quanh người hắn, từng viên sát châu xuất hiện, lơ lửng.  

Tổng cộng có bảy mươi hai viên sát châu.  

Trong chốc lát, bọn chúng hoá thành bảy mươi hai tầng lá chắn.  

Đông đông đông!  

trường mâu rơi xuống như mưa, liên tiếp đập vào bên trên giáp chắn màu đen.  

Mặt đất dường như cũng đang rung động, giống như đang phải chịu sự phát tiết của một mưa lớn.  

Trường mâu cuốn đến như bão táp mưa sa, chỉ trong chốc lát đã dừng lại.  

Phía trên lá chắn ghim vô số trường mâu đen nhánh, mà La Hồng lại lù lù bất động, dưới mặt nạ nở nụ cười kỳ lạ nhìn đại quân đang xung phong liều chết.  

Hắn bỗng giơ tay lên, nắm chặt lại.  

Đông đông đông!  

Trường mâu đâm vào trên lá chắn được tạo bởi sát châu, nhao nhao rơi xuống đất, giống như một khu rừng màu đen.  

Ánh trăng thê lương chiếu rọi xuống, từng cây trường mâu phản chiếu ra cái bóng hẹp dài.  

"Nếu như thiên phú kiếm đạo của ta đã không tốt, vậy thì... Vẫn là trở về nghề cũ đi"  

La Hồng nổ nụ cười.  

Đối mặt với đội quân đông như nước biển đang không ngừng lao lên bất chấp sinh tử.  

Bày tay đang giơ lên bỗng nhiên nắm lại.  

"Quân đoàn của ta..."  

"Ở đâu?!"  

Vừa mới dứt lời.  

Dưới cái bóng hẹp dài của từng cây trường mâu cắm trên mặt đất, có từng bóng đen xiêu xiêu vẹo vẹo không ngừng đứng thẳng lên.  

Đôi mắt đỏ tươi trong đêm tối như tử thần nhìn chăm chú.  

Bóng đen hẹp dài, vô cùng vô tận ngăn trước người La Hồng.  

Số lượng khoảng mấy trăm...  

Có Tam phẩm, có Tứ phẩm, có Ngũ phẩm, Thất phẩm, Bát phẩm, Cửu phẩm...  

Võ tu, Tà tu, Kiếm tu... đủ loại.  

Huyết y trên người La Hồng bay lên, khóe miệng khẽ nhếch, cảm nhận lực tà sát trong đan điền đang nhanh chóng bị tiêu hao.  

Trong ánh mắt toát ra vẻ điên cuồng.  

Cơ thể hắn hơi cúi xuống, sau đó bàn chân đạp mạnh khiến bụi cát mù mịt, cả cơ thể nhanh chóng xông ra ngoài.  

"Giết!"  

Trăm bóng đen im ắng lướt về phía đội quân xung phong liều chết của phủ Giang Lăng.  

Một người đối đầu một đội quân!  

Hưu hưu hưu!  

Ba thanh kiếm Thiên Cơ, Thuần Quân, Phiêu Tuyết cũng ngự kiếm mà lên dưới sự điều khiển của La Hồng, im ắng lướt đi trong đêm tối.  

"Châu chấu đá xe"  

Thân phó thống lĩnh thản nhiên nói.  

Cuối cùng, trong nháy mắt quân đoàn bóng đen va chạm với phủ quân.  

Giống như dòng suối mềm mại va chạm với những cơn sóng của biển lớn.  

Trong nháy mắt bị nuốt hết!  

Nhưng mà, chỉ một khắc sau, đôi mắt của Thân phó thống lĩnh đột nhiên co rụt lại.  

Thế cục nghiền ép như trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện, La Hồng cũng không bị giày xéo trong nháy mắt.  

Sau khi những bóng đen kia bị xé nứt nhanh chóng hội tụ lại, lại lần nữa đuổi giết.  

Dường như vĩnh sinh bất diệt.