Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 328: Một Người Đối Mặt Với Một Đội Quân (2)




Chẳng qua La Hồng cũng đã nhìn thấy cửa thành!  

Ngoài cửa thành La Hồng cũng có chuẩn bị biện pháp dự phòng, chỉ cần ra khỏi thành...  

La Hồng ắt có niềm tin làm một trận lớn!  

Nhưng mà đôi mắt của La Hồng rất nhanh đã ngưng lại.  

Bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng mặc áo bào, đậu đội mũ ô sa đứng ở cửa thành.  

Đối phương chắp tay, bên người có thống lĩnh phủ quân đi theo, yên tĩnh đứng ở đó.  

Giống như đã đợi ở đây từ lâu rồi.  

"Trương tri phủ?†"  

La Hồng ôm Tiểu Đậu Hoa rơi xuống lát đá xanh trên mặt đất cách xa mấy mét.  

"Trương tri phủ cũng muốn cản ta sao?"  

La Hồng hít sâu một hơi nói.  

Sau lưng có rất nhiều khí thế của Nhị phẩm lôi cuốn như lũ quét nhanh chóng bức ép tới.  

Trong thành.  

Ngụy Thiên Tuế đại chiến với Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử.  

Nhưng vẫn còn có tâm tư chú ý tới tình hình ở cửa thành.  

"Trương tri phủ! Bắt lấy La Hồng, thái tử tất nhiên sẽ có thưởng!"  

Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế xé rách bầu trời đêm nói.  

Khuôn mặt của Trương Tĩnh Chỉ rất tôi tệ, y lườm Ngụy Thiên Tuế, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của La Hồng tránh sang bên cạnh.  

"Ta đã từng nói, ngươi ở trong thành tuân thủ theo quy tắc thì ta sẽ bảo đảm cho ngươi."  

Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt như cũ nói.  

La Hồng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, chẳng qua hắn không nói nhiều nhanh chóng đi về phía cửa thành.  

Nguy Thiên Tuế thấy thế thì trở nên hoàn toàn âm u.  

Sắc mặt của rất nhiều cường giả Nhị phẩm cũng thay đổi, nhao nhao dậm chân.  

Mà Trương Tĩnh Chi nghiêm mặt vung tay lên.  

Đạp xuống một bước.  

Quay người, một mình ngăn chặn cửa thành.  

Uỳnh!  

Đối mặt với rất nhiều Nhị phẩm, áo quan trên người bay lả tả, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí xông lên chín tầng mây, Chính Khí Trường Hà ở trên đỉnh đầu càn quét, tình hình biến đổi.  

Chính Khí như hồng chiếu sáng đêm tối của toàn bộ phủ Giang Lãng!  

Trương Tĩnh Chỉ quét mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm thản nhiên nói.  

"Các ngươi lại bước thêm một bước thử xem."  

Chỉ một câu nhẹ nhàng.  

Lại làm cho rất nhiều cao thủ Nhị phẩm đang phóng tới đều ngừng lại.  

Khí Hạo Nhiên!  

Giống như hội tụ thành một dòng sông cuồn cuộn dâng trào lên bầu trời.  

Trương Tĩnh Chi chắp tay, quan bào bay lên, mũ ô sa đang khẽ rung động, vẻ mặt giống như người khác nợ y hàng triệu lượng bạc, liếc mắt nhìn rất nhiều Nhị phẩm.  

Y vừa mới dứt lời lại làm cho rất nhiều Nhị phẩm thật sự không dám tiếp tục cất bước.  

Ai có thể ngờ La Hồng vốn dĩ nên bị cản lại thế nhưng lại được Trương Tĩnh Chỉ thả đi.  

Hơn nữa không ai có thể ngờ Trương Tĩnh Chỉ - Tri phủ của Giang Lăng lại thật sự dám thả La Hồng đi.  

Trong thoáng chốc, rất nhiều tu sĩ Nhị phẩm đều ngừng bước chân, thế cục trở nên hơi kỳ lạ.  

Bọn họ đứng nhìn bóng dáng có khí Hạo Nhiên hùng hồn chấn động kia.  

Trời đất có hạo nhiên, một mạch bay lên trời cao.  

Bản thân Trương Tĩnh Chỉ là Nho tu, vốn coi trọng bản tâm, có một trái tim kiên định đến cực hạn. Lúc này khí cơ trên người y không ngừng tăng lên, đạt đến trình độ làm cho không ít tu sĩ sợ hãi.  

"Các ngươi xem thường kỷ cương, giết bảy mươi tám người trên phố dài của phủ Giang Lăng làm nhiễu loạn trật tự, phớt lờ quy tắc của phủ Giang Lăng, tội này không thể tha!"  

Trương Tĩnh Chỉ chắp tay thản nhiên nói Những tu sĩ Nhị phẩm đến để truy sát La Hồng, dọc đường tiện tay gi ết chết bảy mươi tám khách giang hồ, Trương Tĩnh Chỉ thế mà lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.  

Bên cạnh Trương Tĩnh Chi.  

Thống lĩnh phủ quân cả người mặc áo giáp bước lên trước một bước.  

Uỳnh!  

Thống lĩnh phủ quân khôi ngô vạm vỡ, bên trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác giống như là một con hổ dữ đứng bên cạnh thư sinh, gầm thét vang khắp cả tòa thành trì.  

"Nếu các ngươi dám bước về phía trước một bước, giết!"  

Thống lĩnh phủ quân quát lớn!  

Một tiếng "giết" này thực sự làm cho không ít tu sĩ Nhị phẩm bị hoảng sợ, sắc mặt khẽ thay đổi.  

"Trương tri phủ... Ngài đây là..."  

"La Hồng cũng giết người! Hắn giết rất nhiều người trên hồ Lạc Thần, tại sao ngài lại không ngăn cản hắn?"  

"Ngài như vậy là không nói đạo lý! Chúng ta cũng chỉ vì đuổi theo La Hồng mà thôi!"  

Sắc mặt của từng tên Nhị phẩm khó coi nói.  

"Hành vi của La Hồng ở trên hồ Lạc Thần đều nằm bên trong quy tắc do các ngươi đặt ra, bản Tri phủ không thiên vị ai cả, chỉ thiên vị quy tắc"  

"Trong đại hội thưởng kiếm các ngươi làm gì cũng ở bên trong quy tắc, sinh tử là do các người đồng ý, các ngươi ra tay, chết chính là chết."  

"Cuối cùng, các ngươi còn vây đánh La Hồng, phá vỡ quy tắc, bị phản sát rồi lại nói La Hồng không tuân thủ quy tắc? Các ngươi thật vô sỉ?"  

Trương Tĩnh Chi chắp tay, ngẩng mặt lên nhìn về phía một đám tu sĩ thản nhiên nói.  

Chính Hạo Nhiên khí ở trên đỉnh đầu lại lần nữa dâng trào, trong lúc nói chuyện không thể nghi ngờ thực sự là làm cho tâm thần của không ít Nhị phẩm bị hoảng sợ.  

"Ngài..."  

Rất nhiều tu sĩ á khẩu không trả lời được.  

Mẹ kiếp!  

Tiêu chuẩn kép!  

Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.  

Bởi vì, khi La Hồng đi ra khỏi hồ Lạc Thần chỉ lo chạy thoát thân, căn bản không có giết người, mà khí cơ của tu sĩ Nhị phẩm bọn họ lại mang theo uy áp cưỡng chế nghiền nát, khách giang hồ bình thường làm sao có thể chống đỡ được, không tránh khỏi sẽ bị ngộ sát.  

Lúc này Trương Tĩnh Chi lấy chuyện này ra để nói nên họ không có sức lực phản bác.  

"Trương Tĩnh Chỉ... Lần này thái tử tổ chức đại hội thưởng kiếm, mục đích chính là để giết La Hồng, ngài quả thực muốn ra mặt thay hắn sao?"  

"Nếu không phải niệm tình ngài là con trai của Trương thủ phụ, ngài cho rằng ngài có thể ngăn cản được chúng ta sao?"  

"Trương Tĩnh Chị, tránh ra... Hay là, ngài chuẩn bị đứng về phía La gia?"  

Vẻ mặt mỗi tên Nhị phẩm đều mang theo về âm u, lên tiếng nói.  

Trương Tĩnh Chi nghe xong thì lập tức cười to.  

"Các ngươi đây là uy hiếp bản tri phủ sao?"  

"Bản Tri phủ là mệnh quan triều đình, các ngươi không tuân theo quy tắc lại còn lý luận, các ngươi cũng dám uy hiếp bản quan sao?!"  

"Các ngươi... Cũng xứng uy hiếp bản quan sao?!"  

Trên mặt Trương Tĩnh Chỉ toát ra vẻ cười giễu.