Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 304: Còn Ai Nữa? (1)




Có điều thanh kiếm sáng kia còn chưa tới gần La Hồng, trên xe ngựa, Viên hạt tử ném gậy trúc ra.  

Thanh kiếm sáng kia trong nháy mắt nổ tung trên không trung, một bóng trúc rơi xuống, mạnh mẽ đâm vào thuyền hoa, làm cho Nhị phẩm Lưu gia âm thầm ra tay trên thuyền hoa kia, nháy mắt mũi miệng chảy máu, bị gậy trúc đóng đinh trên thuyền hoa, hấp hối.  

"Đại hội thưởng kiếm tất có quy tắc của đại hội thưởng kiếm, nếu ngấp nghé Phiêu Tuyết kiếm vậy thì tự chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng đi, quy tắc bày ra ở đây, nếu như công tử nhà ta chết dưới quy tắc, vậy thì cũng đành thôi, nhưng quy tắc quy định dưới Nhị phẩm mới có thể tham gia, Nhị phẩm mà cũng dám ra tay, Viên Thành Cương ta mắt mù chứ tim không mù."  

Viên hạt tử lạnh lùng nói.  

Giọng nói của ông vang vọng gầm gừ, giống như ông trời tức giận.  

Một chiêu đã làm bị thương, suýt chút nữa gi ết chết Kiếm tu Nhị phẩm, nhưng vẫn hời hợt như đang ăn cơm uống nước.  

Đây là uy thế của cao thủ trên Thiên bảng.  

"Ngụy Thiên Tuế, lão phu nói đúng hay không?"  

Viên Thành Cương nghiêng đầu nói với Ngụy Thiên Tuế đang chắp tay đứng trên chiếc thuyền hoa chính giữa.  

Khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Thiên Tuế cười cười, ngón trỏ và ngón giữa quấn một sợi tóc bạc buông xuống bên trán, cười nhạt: "Đương nhiên."  

Sau đó cũng không nhiều lời thêm nữa.  

Vẻ mặt La Hồng bình tĩnh, Nhị phẩm ra tay kia cũng không làm cho vẻ mặt của hắn có bất cứ thay đổi nào, hắn chắp tay sau lưng, vẫn phóng khoáng như cũ.  

Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Thiên Tuế, nở nụ cười, cười trắng trợn không thèm kiêng dè.  

"Đại bá của La Hồng ta, tuyệt thế thiên kiêu, dù cho có bỏ mình thì kiếm của ông ấy tới lượt đám phế thải có thể đến tranh giành hay sao?"  

"La Hồng ta không có tài cán gì, thực lực cũng thấp kém, mới Ngũ phẩm."  

"Có điều hôm nay ta chính thức tuyên bố tại đây, muốn lấy được Phiêu Tuyết kiếm, muốn trở thành chủ của Phiêu Tuyết kiếm, thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ mạng đi."  

"Lấy mặt hồ này làm võ đài, hôm nay bản công tử sẽ xếp đặt đấu trường sinh tử này, quy tắc vẫn như quy tắc cũ, dưới Nhị phẩm, đều có thể tới chiến!"  

"Đánh thắng được ta, giết được ta thì có thể lấy được Phiêu Tuyết kiếm!"  

Chớp mắt tiếp theo, mắt sáng như đuốc, khí Chính Dương như tiếng nổ vang của mặt trời nóng rực, một chữ "Chính" cực kỳ to lớn hiện lên trên đỉnh đầu, khoảnh khắc tiếp theo, chữ "Chính" như tiên nữ rải hoa, khổng tước xòe đuôi, vô cùng vô tận.  

La Hồng liếc nhìn tất cả thuyền hoa trên mặt hồ, nhìn về phía những chiếc thuyền hoa rộn ràng tíu tít kia.  

Cao giọng quát lên: "Các ngươi, dám không?!"  

Dám không?  

Các ngươi dám không?!  

La Hồng ta mới Ngũ phẩm, Ngũ phẩm cực kỳ nhỏ yếu!  

Đã bày ra cả sàn đấu sinh tử rồi, các người hãy mau tới giết ta, đừng sợ, người nào can đảm thì tới đi!  

La Hồng hơi hất cằm lên, liếc nhìn toàn trường bằng nửa con mắt.  

Miệt thị!  

Chế nhạo!  

Ăn nói hùng hồn mạnh mẽ lại làm cho toàn trường im lặng.  

Ngay cả Ngụy Thiên Tuế cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ là La Hồng lại đưa ra quyết định như vậy.  

Quyết định này rất điên cuồng.  

Cho dù là La Hồng xếp thứ hai trên Hoàng bảng, thế nhưng trình độ năng lực không phải tuyệt thế gì, dù sao việc áp chế Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam, đều là mượn sức mạnh bên ngoài.  

Năng lực của chính La Hồng cũng chỉ thuộc Ngũ phẩm, dù là Gia Luật Sách và Sở Thiên Nam ở đây cũng không dám phát ngôn bừa bãi như vậy.  

Dù sao vào Tam phẩm cũng chính là tiến lên cấp độ của tu sĩ Thượng phẩm, đó chính là cảnh giới lột xác.  

Tam phẩm là một cảnh giới tốt xấu lẫn lộn, kẻ yếu thì có lẽ thật sự yếu, nhưng kẻ mạnh mẽ... thì cũng mạnh đến đáng sợ!  

Lần này La Hồng thật sự quá kiêu ngạo rồi!  

Rất nhiều người trên thuyền hoa, khí tức lên xuống, một kẻ kiêu căng ngông cuồng như vậy thật sự làm không ít người không nhịn được muốn xông lên.  

Huống hồ những người lần này tới tham gia đại hội thưởng kiếm, vốn là vì muốn xem trò cười của La gia, vốn là nể mặt Thái tử, muốn chà đạp thể diện của La gia.  

Nếu La Hồng đã kiêu căng bày ra sàn đấu sinh tử.  

Vậy đường đường chính chính gi ết chết La Hồng trên sàn đấu sinh tử này thì La gia cũng không thể nói gì được!  

Trên xe ngựa, Viên hạt tử lại kinh ngạc.  

Công tử... Lại làm chuyện khác người rồi.  

Có điều, Viên hạt tử im lặng, có lẽ công tử thật sự có năng lực.  

Trước đó công tử dùng tu vi Lục phẩm chiến đấu với Tứ phẩm, bây giờ dùng Ngũ phẩm chiến đấu với Tam phẩm...  

Có lẽ... Được đó.  

"Hay cho một La công tử kiêu ngạo."  

"Sàn đấu sinh tử? Dưới Nhị phẩm đều có thể lên tùy thích, ngươi nghĩ ngươi là tồn tại vô địch trong Tam phẩm đấy à?"  

"Một Ngũ phẩm nho nhỏ, nực cười, thật sự nực cười."  

Tiếng cười nhạo quanh quẩn khắp bốn phương tám hướng.  

Ầm!  

Trong thuyền hoa có người tiên phong đi lên, vừa bước ra một bước, mặt hồ phút chốc sôi trào, có cột nước bắn lên, người này đạp cột nước, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo.  

Hắn quăng một tấm thơ văn vào người tên thái giám trên thuyền hoa ở giữa.  

Nhưng mà trước khi thơ còn chưa kịp rơi vào tay của thái giám, La Hồng đã liếc mắt, giơ tay lên, kiếm khí gào thét.  

Xì xào một tiếng.  

Trang giấy viết thi từ kia nhất thời nát vụn, bị nghiền nhỏ vụn.  

"Có thơ của ta ở trước, ai dám ra thơ?"  

"Thơ của các ngươi cũng xứng với kiếm của đại bá ta sao?"  

La Hồng cười nói.  

Vừa nói dứt lời, sắc mặt của không ít văn nhân thi sĩ trên các thuyền hoa ở đây đều cực kỳ khó coi, lúng túng, phẫn nộ, nhưng cũng không thể nào nói được.  

Thật sự là không bằng với thi từ của La Hồng, dám lấy ra, vậy thì cũng chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.  

Vị Liễu tài tử kia ngửa đầu uống rượu, cười to: "Thơ hay thơ hay, ta buông bút, ta không bằng."  

Những văn nhân thi sĩ ở xung quanh đều hơi biến sắc, đều mắng thật to, Liễu tài tử này đang làm gì?  

Cứ tâng bốc người ta lên, diệt uy phong của mình như vậy?!  

Sắc mặt La Hồng cũng hơi kỳ dị, Liễu tài tử này cứ pha trò xuất sắc như vậy... Hửm? Người của mình à?  

Sắc mặt của người đạp nước bay tới kia có hơi khó coi.  

Đệt!  

Đó là thơ từ lão tử đã bỏ ra ba ngàn lượng bạc tìm người mua!  

Con mẹ nó mi cứ thế nói thẳng là không bằng thơ của La Hồng.  

Ba ngàn lượng bạc của lão tử coi như mất trắng à?!