*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà Lý Tu Viễn liếc nhìn La Hồng một cái, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của La Hồng.
Thân thể y tung bay, bay đến phía sau La Hồng giống như bóng quỷ, vẻ mặt u ám...
"Tiểu sư đệ... nếu như đệ thua một trận thì sư huynh sẽ giam đệ vào Tàng Thư Các một tháng, thua ba trận, giam ba tháng..."
"Đệ tự giải quyết cho ổn thỏa đi..."
Giọng nói âm u của Lý Tu Viễn làm tóc gáy cả người La Hồng dựng đứng, có thể dùng cách nói chuyện giống người sống tí được không?
Sư huynh... mẹ nó huynh là ma quỷ Phu Tử phái tới à?!
Bên trong tiểu lâu Xuân Phong, Phu Tử bị sặc một ngụm trà, ông ho nhẹ vài tiếng, giơ tay lên vuốt ngực vài cái, cười lắc đầu.
Liên quan khỉ gì tới lão phu.
...
Lúc kỳ thi tháng đang bừng bừng khí thế tiến hành.
Tin tức La Nhân Đồ ở Tắc Bắc một đao chém thánh chi lập tức truyền đi khắp Đế Kinh, làm toàn bộ Đế Kinh đều truyền nhau xôn xao ầm ĩ.
Rất nhiều ngự sử thấy thế tức giận, tấu chương như hoa tuyết tung bay đều tấp nập ập vào trong triều đình, tất cả đều kết tội La Hậu.
Trong thâm cung, Ngự Thư Phòng.
Thái tử nhìn đống tấu chương dày đặc này, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, nụ cười trở nên sâu hơn.
"La Nhân Đồ vẫn là La Nhân Đồ a, năm đó sự tập trung đều đổ dồn lên hết trên người La Hồng Trần, đúng là hơi bỏ quên La Nhân Đồ ngươi rồi, không ngờ rằng hôm nay lại kiên cường đi lên."
Sợi tóc trên trán của thái tử buông xuống, từ từ lật xem tấu chương, có vẻ hơi buồn chán nhạt nhẽo.
Y tìm một tiểu thái giám, kêu tiểu thái giám từ từ phê duyệt những tấu chương kết tội La Hậu này.
Những tấu chương kết tội này đều là lời nhảm nhí, ở trong mắt thái tử chúng nó chẳng khác gì là một đống giấy vụn, xem chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đột nhiên.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng, Ngụy Thiên Tuế lả lướt bước đến.
Giọng nói có mấy phần sắc bén, mang theo một chút khàn khàn: "Điện hạ, trong phủ Trấn Bắc vương có tin tức truyền ra..."
Thái tử còn đang ở trong thư phòng đùa nghịch với chim lạ được tiến cống, nghe thế không khỏi nhíu mày, tin tức gì mà có thể làm cho lão thái giám này cố tình đến đây tìm y.
"Tin tức gì?"
Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế thâm thúy, ngoài cười nhưng trong không cười "Trấn Bắc vương định tổ chức tiệc mừng thọ."
Ồ?
Thái tử ngừng lại động tác đùa nghịch trong tay, sắc mặt bình tĩnh xoay người lại.
"Mừng thọ?"
"Ngụy Thiên Tuế cảm thấy thế nào?"
Thái tử lạnh nhạt hỏi.
"Cháu trai của Trấn Bắc vương đánh thắng Sở Thiên Nam ở huyện An Bình, còn thắng được cả cổ kiếm Thuần Quân do thánh thượng ban tặng cho Sở Thiên Nam, bây giờ khí thế như mặt trời ban trưa. Trấn Bắc vương có lẽ đang định tụ tập cấp dưới, để cho La Hồng làm quen, nếu như La Hồng nhận được sự đồng ý từ những cấp dưới cũ của Trấn Bắc Vương này thì sẽ nắm được một sức mạnh không hề yếu trong Đế Kinh..."
"Nguồn sức mạnh này của Trấn Bắc vương vô cùng quý giá, cho dù La Hậu ở Tắc Bắc chém giết đến uy danh hiển cách, còn được xưng là La Nhân Đồ, thế nhưng năm xưa vẫn chưa có được sự ủng hộ của nguồn sức mạnh này. Bây giờ Trấn Bắc vương tuổi đã cao, vốn là nếu như dựa theo tình hình bây giờ phát triển, chờ Trấn Bắc vương chết già thì nguồn thế lực này sẽ tản đi, nhưng bây giờ La gia mọc ra một tên La Hồng, nếu như La Hồng lấy được nguồn sức mạnh này... Điện hạ cần phải cảnh giác hơn."
Giọng nói bén nhọn của Ngụy Thiên Tuế quanh quẩn trong Ngự Thư Phòng.
"Tốt nhất là phải ở trước tiệc mừng thọ của Trấn Bắc Vương triệt đi ý tưởng của La gia, nếu không việc điện hạ muốn "lấy Sở thay La" lại càng khó thực hiện."
Tiểu thái giám đang phê duyệt tấu chương kia không ngừng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, có phải hắn ta đã nghe được cái gì không nên nghe rồi không.
Thái tử liếc mắt nhìn tiểu thái giám một chút, trên mặt từ từ toát lên nụ cười.
"Thật sự phải xem trọng rồi."
"Ngụy công công, ngươi cầm "Phiêu Tuyết kiếm" này đến phủ Giang Lăng một chuyến, lấy danh nghĩa của bổn cung, trước ngày tiệc mừng thọ của Trấn Bắc vương bắt đầu hãy tổ chức một cuộc "đại hội thưởng kiếm", đây là di vật của La Hồng Trần, đại hội này La Hồng sẽ đến."
Ngụy Thiên Tuế nghe thấy thế, đôi mắt lập tức nheo lại, trên gương mặt trắng nõn không có lấy một cọng râu kia toát lên một sự thâm thúy.
Phiêu Tuyết kiếm, đây là thứ đồ mà mấy năm nay thái tử yếu thích nhất, thường thường đem ra thưởng thức.
Bây giờ lại đem kiếm này ra làm mồi nhử.
Xem ra cuối cùng thái tử cũng xem trọng tên La Hồng này rồi.
Ngụy Thiên Tuế cung kính nhận lấy Phiêu Tuyết kiếm, sau đó hóa thành bóng đen nhanh chóng lướt ra khỏi đó, trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen biến mất ở nơi xa.
Thái tử chắp tay sau lưng, nhìn phía nơi cấm kỵ sâu nhất trong hoàng cung, ánh mắt thâm thúy cười cười.
Bỗng chốc, y hơi nghiêng mặt sang.
Tiểu thái giám đang phê duyệt tấu chương nọ lập tức sợ hãi đến chấm một vệt đậm lên trên tấu chương.
Trong phút chốc, trên trán tiểu thái giám rớt đầy mồ hôi hột.
"Điện... điện hạ tha mạng..."
Tiểu thái giám run cầm cập quỳ sát dưới mặt đất.
Thái tử nhìn tiểu thái giám, nhìn tấu chương bị chấm một vết mực đậm kia, thở dài.