Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 270: Mặc Đao Bổ Thánh Chỉ, Công Tử Vốn Là Ma (3)




La Hồng nói rồi đưa tay chỉ Thuần Quân Kiếm của Sở Thiên Nam.  

Sắc mặt của Sở Thiên Nam lập tức thay đổi, không chỉ là hắn ta mà đám học sinh học cung ở xung quanh cũng biến sắc, bầu không khí cũng đột nhiên thay đổi.  

Trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.  

Trong bãi đất trống giữa sườn núi.  

Nụ cười ở trên mặt Lão Hoàng cứng người lẩm bẩm: “Muốn kiếm của tiểu hầu gia, tên điên.”  

Triệu Tinh Hà cũng nhíu mày.  

Danh kiếm Thuần Quân đối với bất luận một vị kiếm tu nào mà nói đều có sức quyến rũ vô cùng lớn.  

Nhưng mà tại sao La Hồng lại đưa ra yêu cầu như vậy vào lúc này chứ?  

La Hồng hẳn là không có năng lực đoạt Thuần Quân Kiếm từ trong tay Sở Thiên Nam.  

Cho dù La Hồng đột phá vào Ngũ phẩm nhưng vẫn có chênh lệch với Sở Thiên Nam.  

Trước học cung.  

Bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng kỳ quái.  

Thời gian trôi qua, sát khí càng lúc càng nhiều, không ngừng xông lên trời, không ngừng khuấy động.  

Sở Thiên Nam nhìn về phía La Hồng nở nụ cười: “Ngươi muốn "Thuần Quân"?”  

“Ngươi xứng sao?”  

Sở Thiên Nam nói.  

“Muốn Thuần Quân, vậy thì phải đường đường chính chính đánh bại ta!”  

Vù vù!  

Lời nói vừa dứt, trong chớp mắt tiếp theo.  

Khí cơ trên người Sở Thiên Nam bỗng nhiên tăng vọt, dường như mơ hồ có một kiếm mang đột ngột từ mặt đất mọc lên ở phía sau hắn ta, xông lên chín tầng mây xé rách tầng mây ở trên bầu trời.  

Tu vi Tứ phẩm đỉnh phong bộc phát, khí tức áp bách kinh khủng làm cho rất nhiều đôi mắt của đệ tử trong học cung thít chặt, dường như không thở nổi.  

Kiếm bên trong hộp kiếm của Ngô Mị Nương đang không ngừng run rẩy.  

“Thật mạnh!!!”  

“Kiếm ý, kiếm khí thật là mạnh!”  

Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, đây mới là thực lực chân chính của Sở Thiên Nam hạng hai trên Hoàng Bảng!  

Sở Thiên Nam nghiêm túc, lúc này Sở Thiên Nam giống như quân chủ của kiếm, lạnh lùng và kiêu ngạo quan sát thế gian.  

Thuần Quân ra khỏi vỏ, kiếm ra khỏi vỏ kéo dài ba thước, hàn mang khuấy động toàn bộ quảng trường.  

Dường như có âm dương cắt rõ ràng, toàn bộ quảng trường giống như có dị tượng phun trào.  

La Hồng cảm thụ được kiếm khí đáng sợ khuấy động thì trong lòng cũng chấn động.  

Thật mạnh!  

Sở Thiên Nam thật mạnh!  

Nhưng mà...  

Bên trong đôi mắt La Hồng óng ánh như sao trời, tâm thần khẽ động.  

Trong đan điền có vô số tà sát phun trào hóa thành một bàn tay lớn, bắt đầu đè ma kiếm Atula lại.  

Vù vù...  

Trên ma kiếm Atula bóng hình xinh đẹp váy đỏ tung bay hiện ra, một tay cũng duỗi ra đè bàn tay đang ngưng tụ tà sát của La Hồng xuống.  

Dường như La Hồng đang đối mặt với nữ nhân này.  

“Kiếm là để lấy ra dùng.”  

“Không cho dùng thì cút ra khỏi thế giới của ta.”  

La Hồng thản nhiên nói.  

Nữ nhân kia im lặng, đôi mắt lạnh như băng, một lúc sau cười xán lạn như cầu vồng.  

“Một kiếm.”  

Giọng nói lạnh lùng giống như là ngự tỷ có mấy phần êm tai.  

Chỉ có điều khi âm thanh tan hết  

Đôi mắt La Hồng đột nhiên co rụt lại, trên người hắn có một cỗ kiếm ý kinh khủng bắt đầu chầm chậm phun trào ra.  

Sắc trời trên học cung hoàn toàn tối xuống.  

Mà tà sát khí nhiều như biển trong đan điền của La Hồng trong nháy mắt... Bị hút khô.  

Bị hút khô rồi...  

Gần như là trong nháy mắt, La Hồng cảm giác tà sát giống như biển cả vừa được mở rộng ở trong đan điền kia đã bị hút khô.  

Một giọt... cũng không còn.  

Chỉ còn lại bảy mươi hai viên sát châu lơ lửng giữa không trung run lẩy bẩy.  

Dường như nếu có thể thì bảy mươi hai viên sát châu đều sẽ bị hút cho sụp đổ.  

Nữ nhân này... A không, kiếm này vậy mà lại hung tàn như vậy?!  

Sắc mặt La Hồng hơi thay đổi.  

Cảm giác thấy trong đan điền đột nhiên khô cạn rỗng tuếch, một cảm giác trống rỗng khó tả bằng lời bỗng chốc xông lên đầu.  

“Một kiếm.”  

Giọng nói cao ngạo lạnh lùng của ngự tỷ lại lần nữa quanh quẩn, nhưng mà dường như La Hồng lại nghe thấy dáng vẻ như cười như không ẩn chứa trong đó.  

Dường như là đùa giỡn.  

La Hồng tối sầm mặt, đây là đang nhắc nhở mình sao?  

Lực tà sát trong đan điền của mình nhiều như vậy, cũng chỉ... Có thể bắn ra một kiếm?  

Mẹ kiếp!  

Đây quả thật là Ma kiếm cấp Địa đỉnh phong sao?!  

La Hồng hung hăng chửi mắng ở trong lòng, nhưng mà lúc này hắn lại không rảnh để bận tâm nữa.  

Ma kiếm Atula xuất thế!  

Hư ảnh Thánh nhân trong đan điền của La Hồng bỗng nhiên trợn trừng mắt.  

Trong miệng dường như đang quát lớn, từng chữ “Chính” xuất hiện nổi lơ lửng, không ngừng lưu chuyển tản ra màu vàng xán lạn ở giữa trời đất.  

Muốn trấn áp ma kiếm.  

Nhưng mà bây giờ ma kiếm hút khô tất cả lực tà sát của La Hồng lại trong nháy mắt đột phá ngăn trở của Hư ảnh Thánh nhân, kiếm khí kinh khủng ầm vang rơi xuống nhân gian.  

La Hồng nhíu mày, Hư Ảnh Tà Thần trong Nê Hoàn Cung lại có dáng vẻ như đang xem kịch hay.  

Uỳnh!  

Trong quảng trường của Tắc Hạ Học Cung.  

Sở Thiên Nam dựa vào khí cơ Tứ phẩm lấy Thuần Quân ra khỏi vỏ, đây là lần đầu tiên hắn ta ra tay mà không giữ lại chút nào, khí tức kinh khủng giống như một con sư tử đã ngủ yên từ lâu đột nhiên thức tỉnh vào lúc này.  

Kiếm khí, kiếm ý, kiếm hoa!  

Thời khắc này, ba thứ cùng ngưng tụ vào một chỗ.  

Giữa trời đất chỉ còn lại có một đạo kiếm quang sáng loá, dường như từ trên chín tầng trời đang nhanh chóng rơi xuống.  

Vào lúc này Sở Thiên Nam bá đạo vô song.  

Muốn Thuần Quân của Sở Thiên Nam hắn ta thì cũng phải xem La Hồng ngươi có mệnh để cầm hay không.  

Đây là lễ vật mà Hạ Hoàng tặng cho hắn ta, nó là biểu tượng vinh quang của hắn ta.  

Trên quảng trường, sắc mặt của rất nhiều học sinh đều thay đổi.  

Học sinh ở đây đều thuộc thiên tài hạng nhất, nếu như gặp được một vài Tứ phẩm phổ thông thì họ thậm chí có thể vượt cấp mà chiến, nhưng mà lúc này họ đang bị áp bức dưới khí tức của Sở Thiên Nam đến nỗi thở cũng hơi khó khăn.  

Từng học sinh đều không thể không toàn lực ứng phó để ngăn cản khí cơ của Sở Thiên Nam.  

Tức giận rồi.  

Sở Thiên Nam tức giận rồi.