Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 257: Đánh Cược Một Khối Tướng Quân Lệnh (3)




Đôi mắt của những hắc kỵ đang đứng xung quanh cũng đều nhìn về phía La Hồng.  

Triệu Tinh Hà cũng nhìn La Hồng, ánh mắt rạng rỡ.  

Mà đám quân binh cùng cường giả của Binh Bộ và Đại Lý Tự kia nghe vậy đều tái hết cả mặt.  

Có ý gì đây?  

Triệu Tinh Hà là cao thủ Nhất phẩm thực thụ, là chủ tướng của đội hắc kỵ này, dù cho La Hồng có nắm giữ tướng quân lệnh thì việc điều động hắc kỵ chủ yếu vẫn là do Triệu Tinh Hà quyết định.  

Nhưng hiện tại, Triệu Tinh Hà lại để La Hồng ra quyết định khiến bọn họ có dự cảm không lành...  

Dự cảm này khiến mấy cường giả Tam phẩm rùng mình.  

Chuyện lớn rồi!  

Họ mơ hồ cảm thấy dường như có cơn bão sắp kéo qua.  

“Triệu Tinh Hà! Ngươi điên rồi sao?”  

Thống lĩnh Tam phẩm của Binh Bộ quát lớn.  

“Vả miệng hắn.”  

Triệu Tinh Hà liếc qua, nói.  

Hắc kỵ đang áp chế tên này chợt rút đao ra, thân đao mang theo cự lực quất vào sườn mặt tên gã, khiến cho khóe miệng tên thống lĩnh Tam phẩm Kim Thân cảnh phun máu.  

Cả con đường dài bỗng trở nên im ắng lạ thường.  

Chỉ còn nghe được tiếng thở dốc.  

Từng ánh mắt lần lượt dừng trên người La Hồng.  

Ngay cả Lưu huyện lệnh và Lạc Phong cũng vậy.  

La Hồng cảm nhận từng ánh mắt cứ dừng trên người mình, có chút hoảng hốt.  

Bảo hắn đưa ra quyết định ư?  

La Hồng nhìn về phía Triệu Tinh Hà, mơ hồ hiểu được dụng ý của ông, đây là muốn hắn tỏ thái độ.  

“Nếu như ta ra lệnh thả bọn họ ra, có lẽ Triệu thúc sẽ cảm thấy rằng ta đang sợ, sợ…”  

La Hồng nheo mắt.  

Khóe miệng dần dần nhếch lên thành một đường cong.  

u Dương Phi bị hắn giết, thánh chỉ cũng bị cướp đi… sợ cái rắm!  

La Hồng lấy tướng quân lệnh ra, nhẹ nhàng vuốt ve.  

Mái tóc rũ xuống trán, che đi hai gò má, một cơn gió bay ngang qua làm bạch y đung đưa.  

Giọng nói nhàn nhạt của La Hồng vang khắp phố dài.  

“Những người này giả truyền thánh chỉ, cấu kết với người Hồ, âm mưu hãm hại con cháu thế gia, nhi tử của tướng quân, làm loạn kỷ cương quốc gia…”  

“Giết sạch.”  

Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, mà lại như sấm sét đánh giữa trời quang!  

Tiếng nổ vang bên tai của mỗi người.  

Ánh mắt của Triệu Tinh Hà càng lúc càng rạng ngời như dải ngân hà.  

La Hồng mạnh mẽ giơ tướng quân lệnh lên, bạch y tung bay, nói lớn: “Giết.”  

“Giết!!”  

Một ngàn hắc giáp thiết kỵ đều bộc phát ý chí phấn khích, như sông lớn chảy siết, tiếng hét nhanh chóng truyền ra từ con phố dài.  

Toàn bộ phố dài, thậm chí cả huyện An Bình ngay lúc này cũng run rẩy theo!  

…  

Bên ngoài huyện An Bình, cách đó một trăm dặm.  

Có hai con bạch mã đang rong ruổi, chạy nhanh như gió, lông bờm cũng bay theo cùng với hướng cơn gió.  

Bất chợt.  

Bạch mã hí lên, dừng lại.  

Hai móng đằng trước giơ cao lên, hất đầy bụi đất.  

Trên lưng ngựa, một thanh niên mặc cẩm bào anh tuấn, đầu đội tử kim quan, lỗ tai hơi nhúc nhích, mơ hồ nghe được tiếng đằng xa truyền đến: “Giết.”, nhìn về phía con đường hướng tới huyện An Bình. Hắn ta chợt cảm thấy như có một luồng khí đang ngưng tự, hóa thành một con bạch mãng duỗi người…  

…  

Đôi mắt của tên thống lĩnh Tam phẩm co rụt lại: “La Hồng, ngươi dám?!”  

Cao thủ của Đại Lý Tự thấp giọng quát: “Hành động này của ngươi là bịa đặt tội danh, muốn tạo phản sao?”  

Nhưng vừa dứt lời.  

Thanh kiếm trong tay hắc kỵ chém xuống, trên cái đầu đang văng xa kia vẫn còn mang theo ánh mắt không thể tin. Máu tươi bắn ra xa mười thước rồi rơi xuống đất, nhiễm đỏ cả một vũng bùn.  

Hành động này giống như một tín hiệu, tất cả hắc giáp thiết kỵ lãnh khốc đều giơ tay chém xuống.  

Tiếng đầu rơi vang lên không ngừng.  

Máu chảy thành sông.  

Tại huyện An Bình, hơn năm trăm quân binh tới đây để giết La Hồng…  

Tất cả đều chết.  

Cả con phố dài im ắng không một tiếng động.  

Đám khách giang hồ đang ngồi trên nóc nhà xem náo nhiệt cũng bị dọa đến lạnh người, có kẻ còn ngồi không vững, rơi thẳng xuống từ nóc nhà.  

Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính đều tái mặt.  

Lưu huyện lệnh không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Nhìn La Hồng một thân mặc bạch y đang cầm tướng quân lệnh trong tay hạ lệnh giết, ông mơ hồ thấy được một con bạch xà vốn vẫn ngủ say giờ tỉnh lại, há mồm gào thét với Đại Hạ!  

Cái đầu này rồi đến cái đầu khác lần lượt rơi, lăn xuống bên đường.  

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng lên trời, nhiễu loạn trái tim của tất cả những người đang có mặt.  

Rất nhiều khách giang hồ cảm thấy trăm mối ngổn ngang, có vài người bị dọa đến mức đứng không vững rơi xuống nóc nhà, có người thì sắc mặt kích động, tay nắm thành quyền, trong lòng cũng muốn trở nên oai phong bản lĩnh như La Hồng trước mặt.  

Cho dù là thống lĩnh Tam phẩm của Binh Bộ hay là cao thủ của Đại Lý Tự đều bị chém đứt đầu, máu tươi phun rộng, hóa thành một thi thể.  

Trận vây bắt La Hồng oanh liệt này, cứ như vậy mà kết thúc.  

Nực cười, quả thực rất nực cười.  

Khâm sai u Dương Phi của triều đình bỏ mình, toàn quân cũng bị diệt.  

Ngay lúc này đây, đội quân do triều đình cử tới đều đã tiêu tùng.  

Đám khách giang hồ đang xem néo nhiệt xung quanh cũng ngơ ngác, không biết bản thân tỉnh hay mơ.  

Đám quân binh mang theo thánh chỉ tới để bắt La Hồng này là thật sao?  

Nhưng tại sao thánh chỉ lại bị La Hồng đoạt lấy một cách dễ dàng như vậy? Không phải là, trên thánh chỉ chứa đựng ý chí thiên tử, ẩn chứa uy áp vô thượng, đừng nói là cướp đoạt, mà trước thánh chỉ, bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ không nhịn được mà phải quỳ sát xuống sao.  

Không lẽ thật sự đúng như lời La Hồng nói… thánh chỉ là giả sao?  

La Hồng cầm tướng quân lệnh trong tay, bình tĩnh nhìn đầu người lăn đầy trên mặt đất, sắc mặt chẳng có biến hóa gì quá lớn.  

Việc giết những người này chẳng khiến cho trong lòng La Hồng có chút gánh nặng tâm lý nào.  

Những người này tới bắt hắn đi, phụng theo ý chỉ của tên cẩu thái tử kia, nếu đã như vậy La Hồng hắn còn nhân từ với bọn chúng làm gì?