Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 232: Một Kiếm Mở Thiên Môn, Một Kiếm Trảm Thiên Môn (2)




“Lúc lão tử chặt người Hồ ở Tắc Bắc cũng không thấy ngươi sủa câu nào!”  

Trong hư không, bóng người toàn thân được che bởi hắc giáp mắng.  

Hắc giáp làm cho rất nhiều hộ đạo giả khẽ giật mình.  

Họ nhìn về phía La Hồng đứng ở bên trên lưng thương ưng, sắc mặt lập tức kỳ quái, mặt của không ít người lại càng đỏ hơn!  

La Hồng là Tam phẩm?  

Tam phẩm cái rắm, rõ ràng chỉ là kiếm tu Ngự Kiếm Lục phẩm!  

Ngươi dựa vào đâu mà nói hắn là Tam phẩm?  

Nhưng mà tướng quân lệnh bị kích hoạt là sự thật, nói cách khác có lẽ La Hồng đã dùng thủ đoạn đặc biệt để kích hoạt lệnh bài!  

“Tiểu tử này chỉ là Lục phẩm, lấy đâu ra Tam phẩm?”  

“Tiểu tử này gian lận!”  

Có hộ đạo giả tức giận nói.  

“Ngươi sủa làm cái quái gì! Mặc kệ công tử dùng thủ đoạn gì để kích hoạt, đó cũng là khả năng của công tử!”  

Chủ tướng của hắc giáp điên cuồng mắng.  

Một lúc sau đôi mắt sắc bén dưới hắc giáp rơi vào trên người của La Hồng.  

Có thưởng thức, có bội phục, có khao khát, cũng có hưng phấn và chờ mong!  

Ông vẫn luôn chú ý về phía bên này. La Hồng một mình đi vào bí cảnh như đầm rồng hang hổ, cuối cùng không những không chết trái lại còn giết đến thiên hôn địa ám, truy đuổi cả Gia Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng bảng giống như đuổi chó!  

Điều này làm cho ông vô cùng hưng phấn, đây mới là chuyện mà con nối dõi của tướng quân nên làm!  

Lúc La Hồng bị bức bách, lúc La Hồng bị rất nhiều hộ đạo giả ức hiếp, Triệu Tinh Hà sớm đã ngo ngoe muốn động, hận không thể lập tức rút đao đánh tới.  

Đáng tiếc, mệnh lệnh của La Hậu làm cho ông không dám vọng động.  

Mà ông tuyệt đối không ngờ La Hồng lại có thể kích hoạt tướng quân lệnh!  

Điều này làm cho ông còn chờ cái rắm gì nữa!  

Mặc kệ La Hồng dùng cách gì, gian lận thì sao chứ? Lão tử chính là nhận được tướng quân lệnh!  

Khí tức của chủ tướng điên cuồng, giáp trụ phát ra tiếng âm vang ở trong hư không, ôm quyền với La Hồng!  

“Công tử, Hắc Thiết Kỵ của La gia, chủ tướng doanh trướng thứ bảy Triệu Tinh Hà... Nghe lệnh!”  

Đông đông đông!  

Ở phía dưới, năm nghìn tướng sĩ hắc giáp cũng giục ngựa, hắc giáp âm u chỉnh tề như một, dồn dập ôm quyền!  

Huyết khí tốc thẳng vào mặt, kích động tâm thần của mỗi người.  

Những khách giang hồ xem náo nhiệt kia giống như bị khí thế đỉnh cao áp bách, mặt đỏ bừng, run rẩy.  

Triệu Đông Hán kích động đến nỗi cả người đều đang rung động, trong mắt, lệ nóng doanh tròng!  

Hắn ta cũng đã từng mặc hắc giáp chém giết ở trên chiến trường, mặc dù hắn ta không phải quân tinh nhuệ được ra ngoài doanh trại, nhưng mà hắn ta cũng cảm thấy kích động.  

Cảm giác quen thuộc mà cảm động làm cho máu nóng cả người hắn ta sôi trào.  

Hắn ta bỗng nhiên đứng thẳng người nắm chặt tay nện ở trước ngực hành quân lễ với năm nghìn hắc kỵ giục ngựa mà đến!  

Trong cổ họng phát ra giọng nói trầm thấp mà khàn: “Chiến!”  

Dân chúng bình thường và cả khách giang hồ đều bị chấn động, họ chưa từng gặp cảnh tượng như vậy bao giờ!  

La Hồng đứng ở phía trên thương ưng.  

Bên trong đôi mắt cũng hơi rung động.  

Hắn xem năm nghìn tinh binh mà lão cha để lại như át chủ bài, nhưng mà tuyệt đối không ngờ năm nghìn tinh binh này lại có thể bá khí đến như thế!  

Đây chính là thiết kỵ của La gia sao?!  

Đây chính là thiết kỵ trấn thủ Tắc Bắc hơn mười năm, không để ngựa của người Hồ đạp lên Trung Nguyên sao?!  

Trong lòng La Hồng hơi kích động.  

Mặc dù hắn dùng thủ đoạn thôi động tướng quân lệnh, nhưng mà đúng như Triệu Tinh Hà đã nói, có thể kích hoạt tướng quân lệnh thì đó là khả năng của hắn!  

Liếc nhìn từng hộ đạo giả tỏa ra sát cơ ngút trời đối với hắn.  

La Hồng ở dưới mặt nạ nhếch miệng cười.  

Tóc bạc bay lên, La Hồng phất tay.  

Không có quá nhiều lời.  

Chỉ một chữ.  

“Giết!”  

Chủ tướng hắc giáp quân đang ôm quyền ở trong hư không lập tức cười to, rống lên một tiếng.  

“Công tử có lệnh! Giết!”  

“Giết!”  

Giục ngựa mà đến, năm nghìn hắc giáp kỵ mặc giáp đen cùng với tiếng vó ngựa chỉnh tề như một.  

“Giết!”  

Uỳnh!  

Hắc đao trong tay chủ tướng Triệu Tinh Hà bỗng nhiên quét ra hóa thành một con Hắc Long gào thét trên bầu trời sao.  

Khí thế của năm nghìn hắc kỵ hòa làm một thể với ông, vào lúc này một đao của Triệu Tinh Hà dường như làm cho trời đất ảm đạm, muốn bổ cả tinh không.  

Một đao kia đi thẳng về phía Trọng Minh đạo nhân của Long Hổ Sơn.  

Đạo nhân này ra tay với La Hồng, chỉ một chữ giết!  

Trọng Minh đạo nhân trừng muốn rách cả mí mắt, ông ta tham lam muốn đoạt cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》của La Hồng, nên giờ phút này mới gặp phải nguy cơ lớn. Ông ta hất phất trần, chỉ trong chớp mắt nó đã hóa dài hơn ba ngàn trượng, tuôn ra muốn đi ngăn cản.  

Nhưng mà, một đao mang theo khí thế của ngàn quân này, khó ai có thể chống đỡ được!  

Phốc phốc!  

Một đao trong nháy mắt chém vào Trọng Minh đạo nhân ở trên bầu trời.  

Máu tươi bắn ra.  

Thi thể của Trọng Minh đạo nhân rơi xuống trên mặt đất, một tiểu nhân hốt hoảng bay ra muốn bỏ chạy.  

Nhưng mà lại bị chủ tướng hắc giáp quân Triệu Tinh Hà một cước đạp nát, nguyên thần hoàn toàn bị tiêu diệt!  

Thuấn sát Nhất phẩm chỉ mới bắt đầu.  

La Hồng chỉ một hộ đạo giả ở phía xa, Triệu Tinh Hà lại một lần nữa tụ khí thế của nghìn quân chém giết, thực sự là hoành hành không kiêng nể gì cả, vung đao liền chém một Nhất phẩm!  

Máu của cao thủ Nhất phẩm bay bổng giống như là mưa máu.  

Bên ngoài huyện An Bình, sắc mặt những hộ đạo giả sợ hãi.  

Tàn bạo!  

Hung ác!  

Đây chính là hắc giáp thiết kỵ!  

Lần này chết bao nhiêu thiên tài.  

Chết bao nhiêu Nhất phẩm?!  

Còn có cả bí mật thất truyền của Côn Luân xuất thế kia nữa, thiên hạ này sẽ chấn động đến mức nào!  

Hưu hưu hưu!  

Từng hộ đạo giả Nhất phẩm, Nhị phẩm bắt đầu chạy tứ tán, có năm nghìn hắc kỵ thủ hộ, có Viên Thành Cương ngăn cản, lại có chủ tướng Triệu Tinh Hà đại khai sát giới, trừ phi mười cao thủ ở trên Thiên Bảng đến giết La Hồng, nếu không thì ai có thể giết được chứ?!  

Khí huyết của năm nghìn thiết kỵ ngút trời làm cho sắc mặt của không ít hộ đạo giả đỏ lên, hành động bị ngăn trở, thực lực yếu hơn ba phần, hắc đao đảo qua thì sẽ có hộ đạo giả đổ máu, đầu rơi xuống đất!  

Chỉ có những hộ đạo giả Nhất phẩm có thực lực cực mạnh mới có thể bỏ chạy, kháng trụ khí thế áp bách của nghìn quân.  

Thi thể của từng hộ đạo giả từ không trung rơi xuống.  

Có hộ đạo giả của thế gia Đại Chu, Đại Sở, cũng có cả Đại Hạ.  

Giết chóc không phân trận doanh.  

Bất luận là ai có địch ý với công tử, tất cả đều sẽ bị giết!  

Thiên tài bị giết ở bên trong bí cảnh, hộ đạo giả của họ ở bên ngoài cũng lên đường theo.  

Tất cả khách giang hồ trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu, rất nhiều bách tính rung động nơm nớp quan sát...  

Lúc này đến cả tầng mây cũng bị nhuốm máu.  

Trời đất có mưa máu tung bay.  

Phốc phốc!  

Phốc phốc!  

Đao mang càn quét, từng thi thể của cường giả nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, mặt đất nhuộm đầy máu.  

Có những giọt máu bay trên bầu trời hóa thành sương máu.  

Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình.  

Thế nhưng những khách giang hồ và bách tính quan sát trận chiến lại có mấy phần chết lặng.  

Trên thực tế, cảnh tượng này... chẳng kích thích và chấn động bằng với lúc bí cảnh mở ra, thi thể thiên tài ở phía sau lưng La Hồng rơi xuống như mưa.  

Phần lớn người chết đều là hộ đạo giả Nhị phẩm của các gia tộc nhỏ, Nhất phẩm chết rất ít. Dù sao có thể vào Nhất phẩm, hơn nữa còn là hộ đạo giả thì đều không phải là người yếu kém, cho dù là đối mặt với khí thế của năm nghìn hắc thiết kỵ thì thực lực sẽ yếu hơn nhiều, nhưng mà vẫn có thời gian trốn thoát.  

Số hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết thực ra chỉ có đếm trên đầu ngón tay, bao gồm cả Trọng Minh đạo nhân cũng chỉ có khoảng ba người.  

Những người chết còn lại đều là hộ đạo giả Nhị phẩm.  

Chủ tướng hắc kỵ bộc phát khí huyết, sát phạt vô địch, Nhất phẩm bình thường có thể trốn nhưng mà hộ đạo giả Nhị phẩm đối mặt với Triệu Tinh Hà cơ bản là chỉ cần dùng tới một đao.  

Triệu Tinh Hà vung đao lên thì có hộ đạo giả Nhị phẩm bị giết chết.  

Chết rất nhiều!  

Loạn!  

Bên ngoài huyện An Bình trong nháy mắt máu chảy thành sông, khí huyết nồng đậm giống như sương mù dày đặc bốc hơi lên.  

Chỉ chốc lát sau, đa số hộ đạo giả Nhất phẩm đều đã điên cuồng chạy trốn hết, cho dù hắc đao của Triệu Tinh Hà phá không cũng không thể dồn ép những Nhất phẩm này phải ở lại. Người có thể đạt tới Nhất phẩm đều không phải là người tầm thường, Nhất phẩm có lẽ có phân chia mạnh yếu, nhưng đó là xét đến trong Nhất phẩm mà thôi.  

Những cường giả Nhất phẩm này vẫn có thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.  

Về phần hộ đạo giả Nhị phẩm thì không một ai có thể trốn thoát, tất cả đều chết hết.  

Chỉ để lại thi thể đầy đất, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.  

Nhóm khách giang hồ run sợ hít một hơi thật sâu, trước đó đã được nghe nói hắc kỵ của La gia bá đạo và kinh khủng, mà bây giờ cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy quân đội mạnh mẽ từng chém giết người Hồ ở Tắc Bắc.  

Không một ai có thể ngờ được một trận chiến như thế lại lấy phương thức như vậy để kết thúc.  

Kết thúc?!  

Không!  

Vẫn chưa kết thúc!  

Những Nhất phẩm bỏ chạy khắp nơi kia đột nhiên phát ra tiếng gầm thét động trời!  

Giữa trời đất không biết từ khi nào đã có cánh hoa đào đang bồng bềnh tung bay.