Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 231: Một Kiếm Mở Thiên Môn, Một Kiếm Trảm Thiên Môn (1)




Trong trận doanh đóng trại cách huyện An Bình ngoài mấy chục dặm, thiết kỵ của La gia giữ mình đã lâu giống như hổ dữ mở mắt.  

“Ha ha ha ha!”  

“Tướng quân ra lệnh!”  

“Mụ nội nó! Rốt cục cũng có thể ra tay!”  

“Ức hiếp công tử nhà ta! Muốn chết!”  

Tiếng cười thô bạo giống như tiếng sấm trên mặt đất.  

Một tướng sĩ toàn thân bao trùm trong chiến giáp màu đen giục ngựa phi nước đại, cầm một thanh hắc đao ở trên lưng ngựa vung về phía xa.  

Ầm ầm!  

Một đao ảnh thô to màu đen trong nháy mắt vượt ngang mấy chục dặm.  

Giống như mở núi đột nhiên chém xuống!  

Một hộ đạo giả Nhị phẩm của gia tộc nhỏ, vòng qua Viên Thành Cương muốn bắt La Hồng trong nháy mắt sợ mất mật, hai mắt lộ ra vẻ muốn chạy trốn lại bị phong tỏa đường lui dưới một đao này, bị đao mang của hắc đao bá đạo chém thành hai nửa, máu tràn đầy trời!  

Tiếng vó ngựa nổ tung.  

Trong nơi đóng quân cách mấy chục dặm, từng tướng sĩ mặc áo giáp đen đeo một thanh đao cưỡi ngựa, vó ngựa giẫm trên mặt đất!  

Con ngựa đen đi đầu giống như tia chớp đen lao trên mặt đất.  

Ngựa là chiến mã màu đen, người là chiến thần giáp đen!  

Mà năm nghìn hắc kỵ theo sát phía sau chỉnh tề như một ra khỏi doanh trại.  

Trong nháy mắt tướng quân lệnh được kích hoạt, dường như có một quân lệnh được hạ xuống, kỵ binh thiết giáp nhao nhao khởi hành!  

Thiên quân vạn mã ra khỏi doanh trại, lá cờ màu đen có chữ La đang tung bay.  

Nguyên khí thiên địa đan xen, huyết khí kinh khủng như tiếng dây đàn bị đứt đoạn.  

......  

Ánh đao màu đen sắc bén trải khắp bầu trời, cả mảnh trời bị cắt ra như đậu hũ.  

Tầng mây dày đặc cũng bị một đao kia cắt thành khe rãnh hẹp dài, thậm chí có thể ẩn ẩn nhìn thấy trên tầng mây lộ ra khí cơ giao chiến kinh hãi của Trần Thiên huyền và Gia Luật A Cổ Đóa.  

Nhưng mà lúc này điều mà tất cả mọi người chú ý không phải là trận giao chiến của hai người kia.  

Mà là sát cơ kinh khủng do một thanh đao màu đen chém đến.  

Một hộ đạo giả Nhị phẩm của một gia tộc nhỏ, có thể làm hộ đạo giả thì thực lực cũng không tính là yếu, thiên phú cũng rất mạnh, cũng đã từng được lên Huyền Bảng, nhưng mà lại bị ánh đao vô cùng bá đạo màu đen này chém giết, máu thịt vỡ nát đầy đất!  

Trong chốc lát biến cố này làm kinh động đến tất cả mọi người.  

Sau khi Văn Thiên Hành đứng lặng ở trước đền thờ, khóe mắt nặng nề run lên như nhớ tới thứ gì đó.  

“Hắc kỵ của La gia.”  

Văn Thiên Hành khẽ than rồi cúi đầu, không còn động tác gì nữa.  

Lúc trước ông ta bị hắc kỵ của La gia bao vây, bị La Hậu tóm đi giống như chó chết.  

Ông ta biết rất rõ sự dũng mãnh của đám hắc kỵ này.  

Mà những hộ đạo giả ở chung quanh đang ra tay với La Hồng cũng phản ứng lại.  

Sắc mặt của các hộ đạo giả vương triều Đại Hạ, Đại Sở, Đại Chu đều thay đổi.  

Mà bên trong đôi mắt hộ đạo giả của Gia Luật Sách thuộc Kim Trướng Vương Đình, lại càng hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu hơn.  

Y nhận ra đạo hắc đao vừa rồi!  

“Một trong những hắc kỵ của La gia... Triệu Tinh Hà! Một đao trảm Tinh Hà!”  

Kim Trướng Vương Đình đánh nhau với thiết kỵ của La gia nhiều nhất, y biết La Nhân Đồ để lại năm nghìn thiết kỵ ở huyện An Bình, nhưng mà không ngờ lại có một tướng lĩnh cũng ở đây, mà lúc này thiết kỵ của La gia thật sự dám xuất động!  

La Nhân Đồ không ở đây, Trấn Bắc Vương cũng không ở đây, tại sao năm nghìn thiết kỵ này dám hành động mù quáng?  

Nhận được quân lệnh của ai chứ?  

Không có quân lệnh, làm sao thiết kỵ dám ra khỏi doanh trại?!  

Hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình không chút do dự quay người bỏ chạy về phía xa.  

Mà lúc này sắc mặt hộ đạo giả ở xung quanh cũng rất khó coi, sắc mặt Trọng Minh đạo nhân - hộ đạo giả của Hồng Bách Uy cũng trắng bệch.  

La Hồng đứng lặng im ở bên trên lưng thương ưng nhẹ nhàng vuốt ve tướng quân lệnh trong tay.  

Mặc dù kích hoạt tướng quân lệnh sẽ tiêu hao pháp lực kết tinh trong mười năm, nhưng mà La Hồng không hối hận cũng không đau lòng.  

Viên Thành Cương nghiêng đầu, tay cầm thương ngăn ở trước mặt La Hồng giống như một người cũng đủ để giữ cửa ải, vạn người không thể khai thông.  

Gần mười hộ đạo giả Nhất phẩm liên thủ tiến công thảo phạt đều bị một mình ông ngăn lại.  

Viên Thành Cương có ân oán gút mắc với Hóa Long Kiếm Trần Thiên Huyền quả nhiên là có thực lực, bây giờ Viên Thành Cương đã sớm có thể nhập vào Thiên Bảng của Đại Hạ, chỉ là ông không vào mà thôi.  

“Hắc kỵ của La gia!”  

“Ra tay đi! Mau ra tay! Nhân lúc hắc kỵ chưa đến bắt giữ La Hồng lại!”  

“Bắt không được thì giết!”  

Khí cơ của từng hộ đạo giả ngang ngược bộc phát, cao thủ Nhất phẩm liên tục ra tay, lúc này trời đất đều trở nên cực kỳ áp lực.  

Khách giang hồ ở xung quanh quan sát cuộc chiến, còn có không ít bách tính bình thường trợn mắt há hốc mồm giống như đang quan sát một trận chiến thần thoại!  

Ngày bình thường những cao thủ Nhất phẩm này ngồi tít trên cao, đã bao giờ nổi trận lôi đình ra tay như vậy đâu chứ?  

Nhất phẩm chỉ còn cách một đường nữa là tới Lục Địa Tiên, ở trong mắt người bình thường được xem như là bán tiên.  

Một trận chiến này chẳng khác gì là trận chiến của tiên nhân!  

Rầm rầm rầm!  

Huyện An Bình đều đang run rẩy, đá vụn trên đường lớn không ngừng bị lật tung, mặt đất đang rạn nứt.  

Từng đạo khí cơ ngang bướng từ các phương đi thẳng về phía La Hồng.  

Muốn hoàn toàn tóm được La Hồng.  

La Hồng giết nhiều thiên tài như vậy đã sớm chọc nhiều người tức giận, cộng với việc La Hồng thu được cơ duyên 《 Bắc Đẩu Kinh 》lớn nhất trong Thiên Cơ Bí Cảnh, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, đó là bí mật thất truyền của Côn Luân Cung, há có thể không đỏ mắt?!  

Thừa dịp hắc kỵ của La gia chưa tới gần.  

Những cường giả này không do dự nữa mà cùng nhau ra tay.  

Vừa ra tay trong chốc lát liền băng tan núi lở.  

......  

“Lôi thúc! Ra tay đi!”  

Tiêu Nhị Thất quay đầu nhìn về phía hộ đạo giả của mình nói.  

Ánh mắt nam tử khôi ngô đeo đao kia nhìn Tiêu Nhị Thất thật sâu: “Đây là do người quyết định, chớ có hối hận.”  

“Nếu như gia chủ hỏi, ta sẽ nhận hết mọi trách nhiệm.”  

Tiêu Nhị Thất nói.  

Nam tử đeo đao cười, một lúc sau một bước phóng ra, dưới chân sinh sấm sét rút đao ra khỏi vỏ dường như tạo ra sấm sét bổ về phía một cao thủ Nhất phẩm đang tiến đánh thảo phạt La Hồng, lập tức dẫn tới sự tức giận của vị Nhất phẩm kia.  

......  

Một bên khác Ngô Mị Nương cũng nhìn về phía hộ đạo giả của nhà mình.  

Hộ đạo giả kia không đợi Ngô Mị Nương mở miệng liền bùi ngùi thở dài.  

Vụt vụt vụt!  

Thanh kiếm trong hộp kiếm của vị kiếm khách này đột nhiên ra khỏi vỏ, có kiếm mang sắc bén giống như đỉnh nhọn xẹt ngang qua trời đất chém về phía một hộ đạo giả.  

Cũng làm cho một hộ đạo giả tức giận.  

......  

Có kiếm khách của Tiêu gia và Ngô gia ra tay, Viên Thành Cương cảm thấy áp lực bị phân tán một chút.  

Lập tức cười lớn.  

Vốn dĩ ông còn hơi hoảng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nhưng mà hiện tại nghe tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất, tiếng hắc giáp vang lên leng keng thì ông hiểu hộ đạo giả thực sự của công tử tới rồi!  

Ông nghiêng đầu, ngân thương trong tay nâng lên bảy tấc.  

“Thiên địa này quá ồn!”  

m thanh nhàn nhạt vang vọng, ngay sau đó Viên Thành Cương múa ngân thương, giữa trời đất có một cỗ khí thực sự bị một thương của Viên Thành Cương cứng rắn nâng lên.  

Trời đất vốn dĩ ồn ào, thế giới vốn dĩ huyên náo vào lúc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh.  

Viên Thành Cương nắm ngân thương quét ngang ra giống như là nghìn quân tức giận.  

Lập tức có một ánh sáng bạc như sóng biển rít gào xông lên tấn công chư vị cao thủ Nhất phẩm.  

Rất nhiều cao thủ Nhất phẩm tấn công thảo phạt lúc này đều bị ngăn cản lại không cách nào tới gần La Hồng!  

Uỳnh!  

Mấy lần tấn công thảo phạt kết thúc.  

Viên Thành Cương đứng thẳng cầm thương, cả người tỏa hơi nóng.  

Mà ở phía xa tiếng vó ngựa đã sớm vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người, một tướng sĩ cả người được bao phủ bên trong hắc giáp cầm một thanh đao đen như mực gầm thét!  

“Muốn chết!!!”  

Bóng người từ trên lưng ngựa nhảy lên, thực sự là bay thẳng lên không trung.  

“Giết!!!”  

Ở phía sau bóng người, cách mấy chục dặm có năm ngàn hắc giáp quân cũng đồng thời quát lớn.  

Tiếng quát như sấm, trùng trùng điệp điệp vượt qua khoảng cách xa xôi hòa làm một thể với tướng sĩ mặc hắc giáp.  

“Lão hủ cũng không thể xem như là hộ đạo giả của công tử, hộ đạo giả của công tử nhà ta là một đội quân!”  

Viên Thành Cương nghe thấy tiếng thiên quân vạn mã, khí huyết cũng khuấy động, ngửa đầu cười to.  

Mà những hộ đạo giả liên thủ muốn trấn áp Viên Thành Cương để bắt La Hồng thậm chí đánh giết La Hồng nhao nhao thay đổi sắc mặt.  

Nhanh, quá nhanh!  

Khoảng cách mấy chục dặm chỉ thoáng qua là đến!  

Nhưng mà điều thực sự làm cho cường giả kiêng kị không phải là tướng sĩ hắc giáp, mà là tiếng la giết động trời của năm nghìn hắc thiết kỵ ở phía sau!  

Năm nghìn hắc thiết kỵ, năm nghìn giáp quân tinh nhuệ!  

Năm nghìn giáp quân thân kinh bách chiến!  

Đây là thiết kỵ tinh nhuệ thực sự của La gia!  

“Triệu Tinh Hà! Ngươi chính là chủ tướng của hắc giáp quân! Không có mệnh lệnh của tướng quân, ngươi dám tuỳ tiện vung đao?!”  

Có cường giả cất tiếng quát!  

“ La Hậu không có ở đây, ngươi tự tiện xuất binh chính là tội lớn!”  

“Triệu Tinh Hà, ngươi muốn tạo phản sao?!”  

Từng vị cường giả quát lớn, đây đều là hộ đạo giả của các thiên tài đến từ vương triều Đại Hạ.  

Về phần Ly Thiên Hà hộ đạo giả của Trường Bình quận chúa đã sớm mang theo đầu của Trường Bình quận chúa bỏ chạy rồi.  

“Quát cái rắm! Tướng quân có lệnh, công tử vào Tam phẩm, có thể dẫn động tướng quân lệnh, thì lão tử có thể ra tay!”  

“Hiện tại tướng quân lệnh được dẫn động, lão tử ra tay các ngươi sủa cái gì!”