Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 223: Ta Từng Truy Sát Hạng Ba Hoàng Bảng (1)




Nhất thời trong lòng của Gia Luật Sách cũng có chút tức giận, tủi nhục, đau lòng.  

Thế sự chuyển dời.  

Trước đó La Hồng bị y truy sát, bị thương ưng khóa chặt, bị quấy rầy vô cùng phiền phức.  

Mà bây giờ đến phiên y bị La Hồng truy sát.  

Tất nhiên Gia Luật Sách cũng hoảng sợ, La Hồng lại thật sự truy sát y.  

Nếu như thật sự đẩy y vào đường cùng thì Gia Luật Sách y cũng không ngại tới quyết đấu một trận sống còn!  

Thân là hoàng tộc của Kim Trướng Vương Đình, thân là kẻ đứng hạng ba trên Hoàng bảng, không thể nào chết dễ dàng như vậy, y vẫn còn một chút mánh lới.  

Trên thực tế, nếu không có Tà Ảnh Cung Hạo và Tà Ảnh Võ Cử bị La Hồng triệu hồi ra, bởi Tà Ảnh của hai người này làm Gia Luật Sách cảm nhận được, mỗi một người không có ai yếu hơn y cả, thậm chí, đều đã tới gần Tam phẩm.  

Một khi bị cuốn vào rồi thì Gia Luật Sách y sẽ rất khó thoát thân.  

Những cái bóng này khó chơi tới cỡ nào, y từng được trải nghiệm rồi, đánh không chết, giết không được, một khi bị bọn họ quấn lấy thì sẽ phiền phức chẳng khác gì keo da trâu.  

Mà dường như La Hồng ở trong Thiên Cơ bí cảnh đạt được cơ duyên gì đó, thế mà có thể bạo phát ra pháp lực Đạo môn, cộng thêm kiếm khí, làm cho sức mạnh của kiếm chiêu tăng lên một bậc.  

Chỉ cần sơ suất một chút thôi thì y cũng sẽ gặp nguy cơ bị phá giáp chém chết.  

Một chiêu trước đó của La Hồng đã làm cho giáp trụ của y chằng chịt vết kiếm, xém nữa đã thủng bộ giáp của y.  

Nếu lại thêm mấy lần nữa thì chắc chắn giáp trụ của y sẽ bị phá thủng.  

Thân là Võ tu, một khi bị mất giáp thì cũng đồng nghĩa với việc gặp nguy hiểm.  

Cảm giác bị chèn ép không ngừng quanh quẩn bên người Gia Luật Sách.  

Mưa rơi giữa đất trời ngày một lớn hơn, có điều nguyên khí của đất trời lại dần dần biến mất trong màn mưa.  

Thương ưng chở La Hồng trên lưng, bay lượn trên chín tầng trời cao.  

Trong thành trì, bóng đen nghìn nghịt, lần lượt từng đạo Tà Ảnh lao đi thật nhanh, áp sát về phía Gia Luật Sách.  

Tà Ảnh Cung Hạo bay lơ lửng trên không, bỗng nhiên, Tà Ảnh của người này khựng lại một chút, lại không đuổi giết Gia Luật Sách nữa, trái lại xoay người một cái, chỉ huy sáu thanh phi kiếm, đuổi giết phóng về phía Hồng Bách Uy đang hóng hớt trò hay.  

Ầm ầm ầm!  

Bóng của sáu thanh kiếm đen biến thành sáu con rồng đen nhanh chóng vút ra.  

Cơn bùng nổ khủng bố, chớp mắt đã hủy diệt con hẻm nhỏ tan tành vỡ vụn.  

Nét mặt Hồng Bách Uy tái mét, lao ra khỏi khói lửa của cơn nổ, hắn ta cưỡi trên lưng một con hạc giấy to lớn, bay vút lên trời.  

"Cung Hạo?"  

Hồng Bách Uy cảm nhận được sự oán hận và sát ý truyền tới từ Tà Ảnh Cung Hạo, quay đầu bỏ chạy.  

"Giết!" Tà Ảnh Cung Hạo mở miệng rít lên một tiếng bén nhọn.  

Sáu thanh phi kiếm hóa thành sáu con rồng đen bao trùm khắp đất trời, chớp mắt đã cắn nát con hạc giấy của Hồng Bách Uy.  

Vạt áo trước ngực Hồng Bách Uy nhuốm máu, lăn lóc trên đất, ho ra máu, liên tục lăn lộn nhổm dậy, phất tay áo quăng ra mấy hạt đậu.  

Hạt đậu rơi xuống đất biến thành đoàn binh.  

Pháp thuật của Đạo môn, rải đậu thành binh!  

Thế nhưng, phi kiếm quanh người Cung Hạo lại như rồng đen nện xuống, những binh lính này giống như trứng chọi với đá, chớp mắt đã bị tiêu diệt.  

Nửa khắc cũng không chống đỡ nổi.  

Vẻ mặt Hồng Bách Uy rất khó coi, quay đầu bỏ trốn không thèm nấn ná nhìn lại, còn không trốn thì hắn ta sẽ bị Tà Ảnh Cung Hạo đánh chết tươi!  

Cái gã này, chết rồi mà cũng không chịu ngồi yên cho được!  

Người giết ngươi cũng đâu phải là ta, mà là La Hồng đấy!  

Vì sao lại đuổi giết ta!  

Gia Luật Sách đang chạy trốn, Hồng Bách Uy cũng đang chạy trốn, thành cổ yên ắng bỗng chốc rộn ràng cả lên!  

...  

Ngoài huyện An Bình.  

Dưới đền thờ.  

Văn Thiên Hành ngước lên, mí mắt dày nặng run run, khí tức trên người ông ta phập phồng không ổn định.  

Ông ta quay đầu, nhìn về phía sau đền thờ.  

Tấm màn sao bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.  

"Hử? Bây giờ còn chưa tới ba ngày, bí cảnh... Sao lại sắp đóng lại rồi?"  

Văn Thiên Hành sửng sốt.  

Không chỉ có mình Văn Thiên Hành mà còn có rất nhiều tu sĩ, khách giang hồ vẫn luôn chú ý tới Thiên Cơ bí cảnh cũng ồ lên ngạc nhiên.  

Bí cảnh mở ra, chậm thì mười ngày nửa tháng, lâu thì nửa năm một năm...  

Mới có ba ngày ngắn ngủi mà đã sắp đóng cửa, đang xảy ra chuyện gì đây?  

Đi vào bí cảnh chơi thôi à?  

Thời gian ba ngày, tĩnh tọa tu hành, nhắm mắt lại mở mắt ra đã trôi qua rồi, có thể lấy được gì trong bí cảnh chứ?  

Rất nhiều hộ đạo giả cũng rất ngạc nhiên, số đông những kẻ mạnh lại đánh hơi được mùi vị không bình thường.  

Hơi thở của những hộ đạo giả lần lượt thức tỉnh, sinh lực mạnh mẽ bao trùm hết bên ngoài huyện An Bình, từng người đều nhìn chằm chằm cửa vào của Thiên Cơ bí cảnh, và màn sao bắt đầu xuất hiện cơn chấn động kia.  

Đợi tới khi màn sao biến mất, các thiên tài đi vào trong bí cảnh sẽ tự động bị bí cảnh đá ra ngoài.  

Tới lúc đó, những hộ đạo giả có lẽ sẽ phải tay tiếp nhận thiên tài của nhà mình.  

Có lẽ, có người sẽ lấy được bảo vật bên trong bí cảnh, nhưng có lẽ cũng có người đang bị truy sát.  

Nếu như bọn họ có thể ra tay kịp thời, biết đâu có thể cứu được mạng sống của thiên tài nhà mình.  

Thân thể lơ lửng của Văn Thiên Thành đáp xuống, hai tay chắp sau lưng, nhìn màn sao.  

Đại cơ duyên bên trong Thiên Cơ bí cảnh đã có người lấy được rồi.  

Đây chắc cũng chính là nguyên nhân bí cảnh đóng cửa sớm, thiếu đi đại cơ duyên là “Bắc Đẩu Kinh” này thì địa vị của Thiên Cơ bí cảnh sẽ giảm xuống rất nhiều, lần tiếp theo mở ra thì ngoại trừ nguyên khí trời đất nồng đượm thích hợp để nhanh chóng tu hành thì chỉ còn một ít duyên cơ nhỏ lẻ tẻ hiện lên, sức hấp dẫn cũng bị rớt giá đi nhiều.  

"Rốt cuộc là ai lấy được “Bắc Đẩu Kinh”? Là Cung Hạo... Hay là Hồng Bách Uy?"  

Văn Thiên Hành nheo mắt lại.  

Tốt nhất là Cung Hạo, nếu là Hồng Bách Uy... Văn Thiên Hành đang nghĩ xem có nên ra tay ép lấy lại hay không.  

Các hộ đạo giả vốn đang biếng nhác canh chừng bí cảnh, phút chốc cũng trở nên sôi nổi.  

Trong loáng thoáng, khí tức của các bên đang tranh phong với nhau.