Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 211: Lão Tiêu, Ngươi Quá Chậm (1)




Ngô Mị Nương không để ý đến gy, ánh mắt có mấy phần sắc bén đang suy nghĩ kế sách đối phó.  

Thế nhưng mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào cũng không thể chắc chắn có thể thoát đi được.  

Một bên là Cung Hạo, Võ Cử là hai cao thủ Tứ phẩm còn có Trường Bình quận chúa và các thiên tài đến từ vương triều Đại Hạ, Tắc Hạ Học Cung và thậm chí là các nơi khác trong thiên hạ.  

Mà ở một bên khác, mặc dù chỉ có một người nhưng áp bức của một mình Gia Luật Sách mang đến không yếu hơn một đám người bên kia.  

Bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng.  

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đều rõ ràng, nếu bọn họ ném La Hồng đi có lẽ còn có cơ hội trốn.  

Dù sao thì mục tiêu chủ yếu của đám người này vẫn là La Hồng.  

Thế nhưng nếu ném La Hồng đi? Hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý cùng lắc đầu, họ có sự kiêu ngạo của họ.  

Nếu dựa vào việc vứt bỏ đồng đội để cầu xin một chút hy vọng sống thì họ sẽ không tha thứ cho chính mình.  

“Lão La! Mau tỉnh lại, nên rời giường giả vờ ngầu rồi!”  

Tiêu Nhị Thất nói thầm.  

Y cõng La Hồng, một tay khác cầm chuôi đao của thanh trường đao ở bên hông, ngón cái khẽ chống trường đao rút ra khỏi vỏ một tấc.  

Cùng lắm thì liều chết chiến một trận.  

“Ngươi đến ngăn cản họ, ta đến ngăn cản Gia Luật Sách.”  

“Nếu tìm thấy cơ hội thì lập tức bỏ trốn.”  

Ngô Mị Nương nói.  

Vừa nói dứt lời, quanh người nàng ta lập tức có kiếm khí bàng bạc bắt đầu cuồn cuộn, đôi mắt của nàng ta dần dần hiện lên một vòng kiếm ý màu vàng.  

Vụt!  

Trong nháy mắt kiếm trong tay ra khỏi vỏ, thân hình liên tiếp hiện ra tàn ảnh trong không trung, một kiếm đâm về phía Gia Luật Sách.  

“Kiếm ý phụ thể?”  

Gia Luật Sách hơi nhíu mày: “Ngô gia không hổ là thế gia kiếm đạo nghìn năm, vẫn còn có chút năng lực đấy.”  

“Chẳng qua ngươi phải chết!”  

Gia Luật Sách lạnh lùng nói.  

Đều bởi vì Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất cản trở y mười hơi thở, mà chính bởi vì mười hơi này thương ưng của y bị La Hồng giết chết!  

Y sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào trong ba người họ!  

Ầm!  

Gia Luật Sách xuất ra một quyền!  

Sức mạnh của Võ tu Tứ phẩm Thiên Cương cảnh không giữ lại chút nào phóng thích ra bên ngoài, giống như một con hổ hung dữ ở trên thảo nguyên phát ra tiếng gào thét động trời.  

Cả hai giao chiến, liên tục va chạm mấy chiêu.  

Rốt cuộc...  

Đinh!  

Một quyền kia quả thực là nện cong kiếm của Ngô Mị Nương.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Mị Nương lập tức trắng bệch, Phi Yến rời khỏi tay bay ngược ra xa hung hăng đâm vào đá xanh trên nền đất, chuôi kiếm đang không ngừng lắc lư.  

Cơ thể Ngô Mị Nương cũng bay ngược ra sau, khóe miệng chảy máu, liên tục đạp chân xuống mặt đất lùi ra sau, lúc lướt qua bên cạnh Phi Yến dùng tay rút Phi Yến kiếm ra.  

“Sức mạnh mà ngươi mượn chung quy cũng không phải là sức mạnh của chính ngươi nên sẽ không cầm cự được lâu.”  

Gia Luật Sách chậm rãi đi tới lạnh lùng nói.  

Mà ở một bên khác, Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng đôi mắt đã không còn vẻ bất cần đời mà có vẻ trịnh trọng và nghiêm túc nhiều hơn.  

Cung Hạo và Võ Cử chưa ra tay.  

Nhưng đám thiên tài cũng đã nhao nhao giết ra, họ hoặc là cầm kiếm hoặc là cầm đao hoặc là nắm trường thương, bóng người đông đảo hướng thẳng về phía Tiêu Nhị Thất.  

Tiêu Nhị Thất huy động đơn đao không ngừng ngăn cản thế công.  

Vốn dĩ Tiêu Nhị Thất xếp thứ mười bảy trên Hoàng Bảng vẫn luôn làm cho người ta kiêng kị, nhưng mà khi chiến đấu đám thiên tài phát hiện Tiêu Nhị Thất dường như cũng không mạnh như trong tưởng tượng.  

Từng người càng không kiêng nể gì cả, tiến đánh thảo phạt cũng càng ngày càng hung hăng!  

Khuôn mặt Tiêu Nhị Thất lạnh lùng, y am hiểu nhất chính là song đao, chỉ nắm một cây đao chiến lực hiển nhiên sẽ hạ xuống.  

Nhưng mà... Đây cũng không phải là lý do đám người này trào phúng y!  

Phốc phốc!  

Bỗng dưng tốc độ của Tiêu Nhị Thất bộc phát, một đao chém bay đầu của một thiên tài, máu nóng vẩy lên phun đầy mặt Tiêu Nhị Thất.  

“Các ngươi mau ra tay!”  

Trường Bình quận chúa không có giết tới, nàng ta nhìn về phía Cung Hạo và Võ Cử, hơi lo lắng nói.  

Cuối cùng Cung Hạo và Võ Cử không tiếp tục xem kịch nữa.  

Hai người nhanh chóng bay tới, trong nháy mắt kéo theo áp lực, Tiêu Nhị Thất chỉ cảm thấy giống như núi cao ầm vang đè xuống.  

Sắc mặt Cung Hạo lạnh lùng hà khắc, kiếm chỉ không ngừng gảy nhẹ, hộp kiếm vốn có năm giờ chỉ còn ba thanh kiếm ngay lập tức liên tục bắn ra.  

Ba thanh phi kiếm không ngừng xen lẫn, Tiêu Nhị Thất vung đao ngăn cản nhưng nhanh chóng bị chém thương tích đầy mình.  

Truyền thừa không có ở trên người Tiêu Nhị Thất, ánh mắt Cung Hạo rơi vào trên trán La Hồng ở trên lưng Tiêu Nhị Thất, ở đó có một viên pháp lực kết tinh, đôi mắt hắn ta co rụt lại.  

Lúc này, hắn ta có thể xác định người có vận may lớn chính là La Hồng!  

Soạt!  

Dòng nước cuốn lên.  

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương thở hồng hộc, hai người liên tục muốn phá vòng vây mấy lần nhưng đều bị đánh cho rút lui.  

Hai người quay trở lại dựa lưng vào nhau, trên cơ thể đều là vết thương.  

Mà ở chung quanh, có thể là do mùi máu tươi kích thích nên bên trong đôi mắt của không ít thiên tài đều toát ra vẻ hưng phấn.  

Không ít người thậm chí kích động muốn đi tới chém đao xuống.  

Nếu có thể tự tay đánh chết người xếp thứ mười bảy mười tám trên Hoàng Bảng.  

Ra khỏi bí cảnh cũng dễ khoác lác hơn.  

Vù!  

Có mấy thiên tài không kịp chờ đợi ra tay, bọn họ vượt qua Cung Hạo và Võ Cử, kiếm, đao, thương ở trong tay nhao nhao cuốn theo khí kình kinh khủng uy thế ngập trời, đánh về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương giống như nỏ mạnh hết đà.  

Đây là ba Ngũ phẩm nên sát cơ rất nồng nặc.  

Thanh niên tài tuấn vì vang danh làm ra việc gì cũng sẽ không làm cho người ta kinh ngạc.  

Ánh mắt Tiêu Nhị Thất lạnh lùng như băng, Ngô Mị Nương cũng sát cơ phun trào.  

Cho dù lúc này họ cũng chẳng còn mấy khí lực để có thể ngăn cản những người này.  

Nhưng mà họ không thể hết hơi như vậy!  

Bỗng nhiên.  

Một giọng nói ung dung vang vọng bên tai bọn họ.  

Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương khẽ giật mình, trên mặt lập tức toát ra vẻ vui mừng!  

Là La Hồng!  

“Ra tay, giết.”  

m thanh của La Hồng khẽ vang vọng.  

La Hồng ở trên lưng Tiêu Nhị Thất khoan thai tỉnh lại, mở mắt ra.  

Ánh sáng tím bên trong đôi mắt phun trào, phật quang lan tràn.  

Ba thiên tài đang trùng sát tới chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một pho tượng Phật, Đại Phật quan sát nhân gian, trách trời thương dân, một lúc sau khóe môi Đại Phật vểnh lên lộ ra nụ cười kỳ quái làm cho tâm thần của họ hoảng hốt.  

Tiêu Nhị Thất thấy thế thì hai mắt sáng lên, lập tức chuẩn bị rút đao.  

Nhưng mà y vừa mới rút đao ra.  

La Hồng đã ném cổ kiếm Địa Giao ra ngoài gào thét quét qua cổ ba người.  

Phốc phốc!  

Ba cái đầu phóng lên tận trời, máu như cột trụ tuôn ra!  

“Lão Tiêu, ngươi quá chậm.”  

La Hồng ghét bỏ nói rồi nhảy từ trên lưng Tiêu Nhị Thất đang trong tư thế rút đao ra.  

Bịch bịch bịch.  

Lúc này ba cái đầu phóng lên tận trời mới rơi ở trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục lấn át cả tiếng mưa xuân tí tách.