Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 160: Gõ Chuông 136 Lần (2)




Gõ chuông Thánh Nhân 360 lần, đã đến cực hạn.  

La Hồng còn muốn tiếp tục gõ, thế nhưng hắn gõ không được, hoàn toàn không cách nào thôi động hình trụ kia, bên trên chuông Thánh Nhân còn bộc phát ra một cỗ lực đẩy, làm cho việc gõ chuông trở nên khó khăn.  

La Hồng lùi lại phía sau một bước, thở hồng hộc.  

Mặc dù mệt nhưng hắn rất vui sướng.  

Trong đan điền hiện ra một hư ảnh tướng Thánh Nhân, an tĩnh lơ lửng, ma kiếm ATuLa cũng trở nên yên lặng nước giếng không phạm nước sông với hư ảnh Thánh Nhân.  

Sát khí không có bị ảnh hưởng, La Hồng muốn thôi động vẫn có thể thôi động như thường, so với trước khi gõ chuông, tổng lượng sát khí tăng lên rất nhiều, sát châu ngưng tụ được bảy mươi hai viên, tạo thành một vòng tròn sát châu khép kín hoàn chỉnh.  

Muốn đột phá đến Lục phẩm tà tu, La Hồng chỉ cần một suy nghĩ liền có thể.  

Chẳng qua, La Hồng vẫn kìm chế dục vọng đột phá. Nơi này là nơi đặt chuông Thánh Nhân, La Hồng rất sợ việc mình tăng tu vi tà đạo ở đây sẽ bị ý chí của Thánh Nhân trấn áp.  

Lần này, nếu không phải có ma kiếm ATuLa, La Hồng cảm thấy những sát châu kia trong đan điền của hắn, rất có thể sẽ bị bốc hơi hết toàn bộ, làm gì được hưởng lợi to lớn như bây giờ.  

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là La Hồng cảm thấy khí Chính Dương trên người mình càng mãnh liệt hơn.  

Thậm chí, chỉ một ý nghĩ thôi hắn còn có thể hội tụ ra một dòng suối chính khí nho nhỏ.  

“Tiểu sư đệ, chúc mừng.”  

“Không ngờ, sau một phen gõ chuông, tu vi Nho đạo của tiểu sư đệ đã bước vào cảnh giới Chính Khí của Nho tu Thất phẩm, thật đáng mừng.”  

“Điều đáng tiếc duy nhất chính là tu vi Nho tu của bản thân tiểu sư đệ hoàn toàn không có, nếu bản thân tiểu sư đệ là Nho tu Vấn Tâm cảnh Ngũ phẩm, bây giờ gõ chuông 360 lần sợ là có thể vượt lên đi vào cảnh giới Hạo Nhiên Tứ phẩm, giảm bớt rất nhiều khổ tu.”  

Lý Tu Viễn cười nói với La Hồng, đương nhiên trong giọng điệu cũng mang theo một chút tiếc hận.  

La Hồng hơi sững sờ, cảm ứng thấy trong đan điền vẫn tồn tại một hư ảnh Thánh Nhân, thật lâu không nói gì.  

Nho đạo cùng Tà đạo, nếu tính thêm cả Thiên Thủ Tà Phật thì còn có thêm cả nửa Phật đạo...  

Đây là chuyện gì xảy ra.  

“Biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, đa tạ sư huynh…”  

La Hồng lại không có biểu lộ quá nhiều, chỉ chắp tay cám ơn Lý Tu Viễn.  

“Đừng nản chí, tu hành Nho đạo kỳ thật chính là quá trình tu tâm, nếu đệ có thể ngộ được chân lý, thấu rõ bản tâm, có lẽ có thể ‘buổi sáng nghe được đạo tối thành tiên’.”  

Lý Tu Viễn vỗ vỗ bả vai La Hồng, lần này y xem như mở mang kiến thức cái gì gọi là yêu nghiệt.  

Gõ chuông 360 lần, Lý Tu Viễn y quả thực không bì được.  

Chẳng qua, đây cũng không tính là gì, đạo tu hành phải từ từ, tương lai như thế nào còn chưa thể biết được, tu hành chủ yếu phải xem chính bản thân người đó.  

Lý Tu Viễn đưa La Hồng đi xuống gác chuông, lần gõ chuông này đã tốn hết nửa ngày.  

“Tiểu sư đệ, trong học cung có rất nhiều kinh điển của bách gia, nếu đệ cảm thấy hứng thú cũng có thể đi xem một chút. Lịch sử lâu dài của bách gia đều có chỗ ghi chép lại, nhưng mà sư huynh khuyến nghị đệ không nên học tập quá nhiều, tham thì thâm.”  

Lý Tu Viễn nói.  

“Những ngày tiếp theo, đệ có thể giống như các học sinh khác xem nhiều đọc nhiều điển tịch của bách gia, mặt khác, nếu gặp vấn đề không hiểu có thể vào tiểu lâu Xuân Phong hỏi phu tử.”  

“À, mỗi tháng đệ tới một hai lần thì được, tuy sư phụ nhận đệ vào cửa nhưng tu hành thế nào là do chính bản thân mình, đệ không nên xem nhẹ mà lười biếng.”  

Lý Tu Viễn đã làm hết chức trách mà người làm sư huynh phải làm, tận tâm dạy bảo cho La Hồng.  

La Hồng khom người, cám ơn Lý Tu Viễn.  

Lý Tu Viễn đưa La Hồng về tới trước tiểu lâu Xuân Phong, La Hồng không tiếp tục đi gặp phu tử, mà đưa Tiểu Đậu Hoa ưỡn ngực hóp bụng ôm cổ kiếm Địa Giao rời khỏi tiểu lâu.  

Đi ở giữa học viện, La Hồng có thể cảm ứng được tướng Thánh Nhân kia trong đan điền, không biết là tốt hay xấu.  

Tà và chính cùng tụ ở đan điền, thật sự làm cho hắn rất lo lắng.  

Đứng ở bên trong Tắc Hạ học cung, nhìn về phía hai bên, có thể nhìn thấy từng tòa cung điện rộng lớn.  

Bên trên tấm biển của mỗi cung điện đều khắc tên của bách gia.  

La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa đi tới cung điện Nho gia trước, đẩy cửa vào có không ít học sinh đang xem điển tịch.  

Có lẽ do động tĩnh đẩy cửa của La Hồng, dẫn tới sự chú ý của một số học sinh, không ít người ngẩng đầu nhìn hắn một chút.  

La Hồng cười cười, đám học sinh Nho tu này cũng khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó liền đọc sách tiếp, mọi người an phận thủ thường, bình an vô sự.  

La Hồng cũng cảm thấy vui vẻ thanh nhàn.  

Trên thực tế, có thể nhập Tắc Hạ học cung đều là thiên tài của các nơi, giữa bọn họ có lẽ sẽ tồn tại tranh phong, nhưng mà bây giờ khảo hạch chiêu sinh đã kết thúc, việc La Hồng trở thành đệ tử của phu tử cũng đã là kết cục đã định, mục đích chủ yếu của nhóm thiên tài này là vì muốn tăng thực lực của bản thân, nên sẽ không đi trêu chọc thêm phiền toái.  

La Hồng vui vẻ, đưa Tiểu Đậu Hoa đi dạo một hồi lâu trong cung Nho tu, sau khi giả bộ lật mấy quyển kinh điển Nho gia liền dẫn Tiểu Đậu Hoa rời đi.  

Tiểu Đậu Hoa thì nghiêm túc ôm kiếm, dưỡng kiếm, không có hỏi nhiều.  

La Hồng đưa Tiểu Đậu Hoa rời khỏi cung Nho tu, đi tới cung Kiếm tu, mặc dù La Hồng biết thiên phú kiếm đạo của mình rất bình thường. Nhưng mà ra khỏi cung Nho tu liền trực tiếp đi tới cung Tà Tu thì hơi quá lộ liễu, cho nên La Hồng dự định tới cung Kiếm Tu đi dạo một chút trước.  

Cung Kiếm Tu không tính là lớn, có kiếm khí sắc bén quanh quẩn, hắn đẩy cửa vào liền thấy Ngô Mị Nương đeo hộp kiếm ngồi xếp bằng trên mặt đất.  

Nàng ta đang cầm một bản thư tịch kiếm đạo đọc như đói khát.  

Dường như phát hiện ra La Hồng đi tới, Ngô Mị Nương ngẩng đầu khẽ gật đầu với La Hồng, sau đó tiếp tục xem thư tịch kiếm đạo.  

Trong cung Kiếm Tu, ngoại trừ rất nhiều thư tịch còn có một kiếm trì cực lớn, bên trong kiếm trì cắm rất nhiều thanh cổ kiếm có kiếm khí quanh quẩn.