Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 134: Ông Trời Đã Bất Công Như Vậy Thì Đổi Ông Trời Đi (1)




Mồ hôi trên người La Hồng rơi như mưa, để giết chết tên Ngũ phẩm này hắn gần như phải dùng toàn bộ khí lực.  

Dùng trí thông minh, thủ đoạn nham hiểm, sắc dụ, đủ loại chiêu trò, … Tất cả những gì dùng được thì La Hồng đều dùng hết, chỉ như vậy hắn mới có thể một kiếm phá giáp, giết chết tên Ngũ phẩm này.  

Ngũ phẩm khí huyết hóa giáp có sức phòng ngự cực mạnh, muốn phá giáp rất khó.  

Nếu không phải hắn chồng năm mươi sáu đạo kiếm khí, lại còn có thêm “Thiên Thủ Tà Phật” tác động vào tinh thần của đối phương, khiến đối phương buông lỏng cảnh giác thì chưa chắc kiếm khí xếp chồng kia của hắn có thể phá được giáp đối phương.  

“Ngũ phẩm… quả nhiên khá mạnh.” La Hồng hít sâu một hơi.  

Sắc mặt hắn nghiêm túc chưa từng thấy, quan trọng nhất là vị thiên tài Ngũ phẩm này không phải là cao thủ hàng đầu của Kim Trướng Vương Đình.  

“Dù cho khoảng cách giữa Thất phẩm lên Lục phẩm có chênh lệch thì ả Thác Bạt Băng kia vẫn bị ta chém giết dễ dàng, thế nhưng đối với một kẻ Ngũ phẩm, gần như ta phải dùng tất cả mọi thủ đoạn.”  

“Càng về sau thì chênh lệch cảnh giới càng lớn, bởi vì sức mạnh siêu phàm lại càng nhiều…”  

Hắn đứng lên, cúi đầu nhìn thi thể của đại hán người Hồ Ngũ phẩm này.  

Nâng tay lên, Sa Châu kiếm đâm xuyên qua cổ họng đối phương chợt hóa thành những luồng sáng bay vào đan điền của hắn.  

La Hồng mang theo vài phần chờ mong, cố gắng triệu hoán tà ảnh của tên đại hán người Hồ, nhưng… chẳng có bất ngờ nào, thất bại.  

Liên tục ba lần, vẫn không thể nào triệu hoán được tà ảnh của đại hán người Hồ.  

Dù cho La Hồng lấy cả Tà Ảnh Thác Bạt Băng ra cổ vũ ủng hộ, cũng không được.  

Cách hai đại cấp bậc triệu hoán tà ảnh, xác suất thành công là rất thấp.  

“Đến tên còn không hỏi được, tên này còn không bằng Thác Bạt Băng.” La Hồng nói.  

Tiếp đó La Hồng xé bộ áo lông da cừu của người họ Hồ, chấm máu lên và viết lên đó.  

“Vị này tiễn thuật không tệ, đáng thưởng – La Hồng.”  

Sau khi La Hồng viết xong thì nhét áo lông cừu vào trong thi thể của đại hán người Hồ, trên mặt nở nụ cười kỳ quái.  

La Hồng suy đoán rằng thi thể của những tên thiên tài đã chết ở trong Tắc Hạ Học Cung nhất định sẽ được chuyển đến khoảng đất trống giữa sườn núi, đến lúc đó… để Hoàn Nhan Xa Cổ nhìn thấy, sợ rằng tức tới hộc máu mất thôi.  

Ít nhiều có thể gom được một số điểm tội ác.  

Hắn đi tới nhặt thanh kiếm Địa Giao bị đánh bay xa ở trên mặt đất lên, ở đằng xa, sương mù dày đặc đang dần tản ra, lộ ra con đường mòn để đi lên.  

Gió thổi qua, rừng hoa đào xào xạc, cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, một vài cánh hoa rơi trên thi thể của đại hán người Hồ.  

La Hồng một thân bạch y, tiếp tục trèo lên bậc thang.  

Lúc giẫm lên con đường đá, vết thương trên người và tinh thần nhanh chóng khôi phục lại.  

Kiếm khí trong kinh mạch của cơ thể đang điên cuồng dâng trào, như lũ quét ngang qua.  

Tu vi kiếm đạo của La Hồng, trong lúc trèo lên bậc thang, đã từ Bát phẩm Bộc Kiếm tiến vào Thất phẩm Thế Kiếm.  

…  

“Khi tu vi đạt đến Ngũ phẩm, sẽ có có sự biến hóa, tuy rằng không thể so với sự biến hóa ở cấp độ sinh mệnh của Nhị phẩm nhưng từ Ngũ phẩm trở xuống đều là Trúc Cơ, bấy kỳ một phương thức tu hành nào, cứ đến Ngũ phẩm đều sẽ có sự lột xác to lớn.”  

“Kiếm tu Ngũ phẩm được gọi là Mệnh Kiếm, Võ tu Ngũ phẩm được gọi là Hóa Giáp, Nho tu Ngũ phẩm là Vấn Tâm, Đạo tu Ngũ phẩm là Động Huyền, Phật tu Ngũ phẩm là Tiểu Kim Cương…”  

Trên bãi đất trống giữa sườn núi, một người mù cầm gậy trúc đang truyền thụ kiến thức cho Triệu Đông Hán.  

“Khi căn cơ tu luyện tới Ngũ phẩm, sẽ có đặc tính siêu phàm… Vậy nên, người tu luyện dưới Ngũ phẩm muốn giết người tu luyện đạt tới Ngũ phẩm rất khó.”  

Triệu Đông Hán nghe xong những lời này, vết sẹo trên mặt khẽ nhúc nhích.  

“Vậy chẳng phải công tử rất nguy hiểm sao?”  

Viên mù không nói gì, chỉ gật đầu.  

Ở đằng xa, đôi mắt Hoàn Nhan Xa Cổ nhắm nghiền lại, nở nụ cười giễu cợt: “Những kẻ dưới Ngũ phẩm muốn đấu với Ngũ phẩm chỉ là tự tìm cái chết! Bởi vậy, một khi chạm chán với Ngũ phẩm, La Hồng sẽ chết.”  

Cái chết của Thác Bạt Băng, là một cú sốc lớn đối với gã, nhưng gã vẫn hy vọng tiếp theo đây sẽ được nhìn thấy xác của La Hồng, để chôn cùng với Thác Bạt Băng.  

Trên khoảng đất trống, Lý Tu Viễn một thân y phục xanh lam, ngồi giữa rừng đào, thần sắc giữa hai đầu toát lên vẻ kỳ quái.  

Y liếc Hoàn Nhan Xa Cổ một cái, như cười như không.  

Trên con đường đá, không ngừng có những kẻ thất bại đi xuống, đôi lúc cũng có cả những thi thể trượt xuống.  

Khi thi thể vừa rơi xuống bãi đất trống, hộ đạo giả sẽ sầm mặt, mang theo thi thể bỏ đi.  

Về phần thi thể của những hiệp khách giang hồ, cũng sẽ được những người nhặt xác bọn họ đã thuê trước đó nhận lấy.  

Hoàn Nhan Xa Cổ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở to mắt.  

Khí tức nặng nề bao trùm xung quanh người gã.  

Chỉ trong giây lát, thân thể gã lướt tới chỗ lối đi và đứng yên ngay tại bậc thềm.  

Trên bậc thềm, có một xác chết khoác áo lông cừu trượt xuống.  

Thoạt nhìn, có vẻ là y phục đặc trưng của thiên tài Kim Trướng Vương Đình.  

Ánh mắt của Hoàn Nhan Xa Cổ hiện lên vẻ không thể tin được: “Thác Bạt Cổ… là một Võ tu Ngũ phẩm, không chỉ Ngũ phẩm, mà còn là Thần Tiễn Thủ Ngũ phẩm! Hắn làm sao có thể chết như vậy được?”  

Đây là kẻ có tu vi Ngũ phẩm đầu tiên bị giết.  

Dù rằng trước đó họ cũng có Ngũ phẩm bại trận, nhưng lại chưa từng có trường hợp nào tử vong.  

Mùi máu nồng nặc bao trùm cả bãi đất trống giữa sườn núi khiến không khí bỗng chốc trầm xuống.  

Hoàn Nhan Xa Cổ để ý thấy trên y phục lông cừu của Thác Bạt Cổ có bút tích.  

Gã cởi bộ y phục ra…  

Xung quanh có rất nhiều người đều tò mò nhìn qua, một số hộ đạo giả Nhất phẩm, Nhị phẩm có thị lực kinh người cũng thấy được nội dung trên tấm áo da cừu.  

Trong chốc lát…  

Biểu cảm của những người ở bãi đất trống đều thay đổi, có người cũng không biết nên cười hay không.  

Đến cả người đang ngồi trong đền thờ giữa rừng đào là Lý Tu Viễn cũng lắc đầu không nói nên lời.  

Giết người còn tru tâm…  

La Hồng công tử này cũng có hơi xấu xa rồi.  

Roẹt!