Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 133: Giết Ngũ Phẩm (2)




Chỉ chốc lát sau......  

Trong rừng hoa đào, trở nên yên tĩnh như chết.  

Chỉ còn gió thổi lướt qua, cánh hoa đào rơi xuống đất vang tiếng rất khẽ.  

La Hồng không chạy nữa, giống như biến mất không tung tích.  

Kim Trướng Vương Đình Thần Xạ Thủ mũi tên bên trên dựng lấy lông đuôi tiễn, đôi mắt như như chim ưng nhìn chằm chằm lớp sương mù dày đặc......  

La Hồng bất động, tên đại hán kia muốn dựa vào âm thanh nghe được để phân biệt vị trí, tìm tới La Hồng, bắn chết hắn sẽ có chút khó khăn.  

Đột nhiên.  

Đôi mắt của tên tu sĩ Kim Trướng Vương Đình kia hơi động, bỗng nhìn về phía dưới chân.  

Bóng của gã đang nhấp nhô.  

Sau một khắc, một bóng đen đang vặn vẹo đột nhiên nhảy ra, hóa thành thân thể khôi ngô, ôm lấy người gã.  

Võ tu Thất phẩm?  

Đại hán người Hồ sững sờ, loan đao bên hông bỗng nhiên run rẩy, trong nháy mắt chém về phía bóng đen kia, đao khí bá đạo thổi tan lớp sương mù thành một đường vòng cung.  

“Đây là tà thuật sao?”  

Đầu lông mày gã nhíu lại, bên trong đôi mắt đại hán người Hồ này lấp lóe một sự kinh ngạc.  

Bỗng nhiên, lỗ tai của gã hơi động một chút.  

Gã nghe thấy gì đó  

Kia là tiếng kiếm ngân vang!  

La Hồng đang tích tụ kiếm khí!  

Bên trên ống trụ bên hông, năm chiếc đuôi lông tiễn liên tục rơi vào trong tay gã, biến thành ưng trảo kẹp lấy năm mũi tên, gã muốn dùng thứ này bắn hạ kiếm khí La Hồng đã tích tụ.  

Nhưng, bóng đen nhấp nhô bị đại hán chém kia, đột nhiên lại hội tụ lần nữa trước mặt đại hán chỉ trong nháy mắt.  

Đôi mắt đại hán người Hồ co lại.  

Thân thể liền bị Tà Ảnh Địch Sơn gắt gao ôm lấy.  

“Cút đi!”  

Đại hán người Hồ tức giận, khí huyết cuồn cuộn, biến thành một bộ giáp trụ màu máu bên ngoài cơ thể, võ tu Ngũ phẩm Hóa Giáp, tà sát tránh lui!  

Chỉ trong chớp mắt, Tà Ảnh Địch Sơn bị đẩy bật ra, năm mũi tên xé gió lao đi, xuyên thấu Tà Ảnh Địch Sơn, lại lần nữa nghiền nát gã.  

Oanh Oanh Oanh!  

Tiếng nổ vang lên trong rừng đào bị sương mù bao vây dày đặc.  

Nhưng, tất cả đều đến từ những phương hướng khác nhau.  

Đại hán người Hồ trừng mắt lạnh lùng nhìn, huyết giáp bên ngoài thân phập phồng, võ tu Ngũ phẩm Thần Xạ Thủ, đích thật là thiên tài Kim Trướng Vương Đình.  

“Xem ngươi có thể trốn được bao lâu.”  

Đại hán người Hồ hừ lạnh một tiếng, đã mang huyết giáp lên người nên gã không sợ bóng đen kia quấy nhiễu.  

Đại hán định trực tiếp thực hiện một cuộc vây bắt, với sức mạnh của La Hồng, gã chỉ cần bắn trúng một tên, hẳn sẽ phải chết.  

Bỗng nhiên vỏ bao đựng tên bên hông khẽ động, mấy chục mũi tên trong bao đựng tên nảy lên lơ lửng.  

Cung vàng gỗ tùng đặt ở trước người mở ra, dây cung vang lên những tiếng vù vù.  

Mũi chân đại hán người Hồ chạm đất, xoay tròn như máy xay gió, nương theo vòng xoay, từng mũi tên lơ lửng, không ngừng bị đại hán tác động, lần lượt lao ra với tốc độ rất nhanh.  

Tiếng nổ liên hồi không ngừng.  

Giống như là hồ nước tĩnh lặng bị đàn hải âu hù dọa.  

Bỗng dưng.  

Động tác kéo cung của vị hán người Hồ đột nhiên dừng lại.  

Ngay lúc mũi tên của hắn đang nhắm bắn về phía màn sương mù dày đặc......  

Một bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển quen thuộc xuất hiện.  

“A Băng?”  

Đại hán người Hồ sững sờ, theo bản năng mở miệng.  

Hic hic hic......  

Bóng dáng xinh đẹp truyền đến tiếng khóc nức nở......  

Mang theo ủy khuất.  

Bóng dáng ấy dần dần tới gần, từ từ, đại hán người Hồ thấy rõ bóng dáng kia.  

Đồng tử gã chợt co rụt lại, lông tơ dựng đứng.  

Đó là một bóng đen có thân hình giống hệt A Băng, nó bay nhào đến, loan đao xẹt qua một đường cung, đó là đao pháp mà A Băng giỏi nhất!  

Đây không phải A Băng!  

Nhưng...... Đây cũng là A Băng!  

Đại hán người Hồ tức giận.  

Kinh hãi, đau lòng, xót xa!  

Mà sau lưng Tà Ảnh Thác Bạt Băng, La Hồng một thân bạch y tung bay, thân thể như báo săn nghiêng về phía trước, tóc bay loạn, kiếm khí Địa Giao trong tay đột nhiên vung mạnh.  

“Ngươi đáng chết!”  

Đại hán người Hồ rống lớn.  

Tà Ảnh Thác Bạt Băng chém một đao xẹt qua người hắn, bên trên giáp trụ huyết khí Ngũ phẩm phát ra tiếng leng keng.  

Mà mũi tên của gã cũng đã bắn ra.  

Trong nháy mắt xuyên qua đầu Tà Ảnh Thác Bạt Băng, va chạm với Địa Giao.  

Trường kiếm bị đánh bay xa ba mươi mét, La Hồng phun ra một ngụm máu tươi, áo trắng trước người bị máu nhuộm thành màu đỏ.  

Thần sắc đại hán người Hồ khẽ biến, kiếm khí mà La Hồng đã tích tụ, không hề có trong Địa Giao.  

“Ta có một Phật, độ ngươi!”  

La Hồng gầm nhẹ một tiếng.  

Trong nháy mắt vị đại hán người Hồ hoảng hốt một trận, có Phật quang xuất hiện trước mắt, có một bức tượng Phật ôn hòa vô cùng chân thật, sau lưng có mười cái tay xuất hiện.  

Tà thuật tinh thần, Thiên Thủ Tà Phật!  

Nhưng, giáp trụ của đại hán người Hồ cuồn cuộn huyết khí, gân xanh trên trán nổi lên, rất nhanh liền tỉnh lại.  

Sự hoảng hốt vừa rồi chỉ diễn ra trong một nhịp thở.  

Nhưng là, một nhịp thở cũng đã đủ rồi.  

Khoảng cách giữa La Hồng và đại hán người Hồ rút ngắn chỉ còn khoảng một tấc vuông, sát châu trong tay hóa kiếm, kiếm khí thành hình, phía trên sát châu hội tụ năm mươi sáu đạo kiếm khí.  

Hóa ra, ý định của La Hồng chính là dùng sát châu trong đan điền cất chứa kiếm khí hội tụ!  

Phốc phốc!  

Sát châu kiếm đâm ra, trong nháy mắt huyết giáp trên thân đại hán người Hồ bị đâm xuyên, máu tươi phun ra tứ phía.  

Một kiếm phá giáp!  

Sát châu kiếm đâm xuyên qua ngực đến tận sau lưng, máu lỏng tụ thành giọt bắn tung tóe.  

Trên vai của La Hồng, một viên sát châu lại lơ lửng, tụ thành kiếm, La Hồng nắm chặt lấy kiếm, mang theo tiếng gào thét đối với vận mệnh, đâm vào cổ vị đại Hán người Hồ.  

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm......  

Mãi đến khi ngã xuống đất rồi, đại hán người Hồ kia vẫn không thể nào tin được, kẻ có tu vi Ngũ phẩm như mình lại bị một kẻ Bát phẩm giết chết.