Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 124: La Hồng Ta, Sẽ Nhớ Kỹ Hết!




Vài cỗ xe ngựa vốn định vượt qua sườn núi bay thẳng tới Tắc Hạ Học Cung, giờ phút này thấy được thảm cảnh đã rút kinh nghiệm, đỗ xuống đất bằng.  

"Tu vi Lý Trạng nguyên mạnh hơn rồi, hạo nhiên chính khí cũng bá đạo hơn, không hổ là Nho tu đi theo phu tử tu hành, sợ là chỉ kém nửa bước đạt tới nho tiên."  

Trên đất bằng, mấy vị đại thần thông điều khiển xe ngựa đều ngưng trọng.  

Từ trong xe ngựa, từng người trẻ tuổi đi ra, tỏa sáng lấp lánh chói mù cả mắt.  

Có nam có nữ, tuấn tú xinh đẹp, đều là tuấn kiệt nhân gian.  

Đây đều là thiên tài của vương triều Đại Hạ.  

Có hộ đạo giả đại thần thông, cũng ngồi xe ngựa có thể bay lên trời.  

So sánh với bọn họ thì La Hồng... Thật là quá mất mặt.  

Chỉ dẫn theo một tên hộ vệ mặt mũi bặm trợn, đã thế còn hơi ngốc ngốc.  

Tuấn kiệt có hộ đạo giả chết hơi nhếch nhác, xiêm áo sang trọng cũng rối loạn lung tung, tròng mắt đỏ quạch lại không thể nói gì.  

Hộ đạo giả Nhất phẩm bị giết trong tích tắc, hắn còn nói được gì?  

Món nợ này, chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.  

Có không ít kẻ tuấn kiệt nhìn về đây, nhìn người đó chật vật nan kham, có mấy phần giễu cợt.  

Vị tuấn kiệt kia lại ngẩng đầu, mắt lạnh như băng.  

Dưới chân núi, càng ngày càng nhiều người, đông như kiến.  

Bọn họ cũng giống La Hồng, đều đạp xuống gạch xanh mà lên sườn núi, đến trước đền thờ.  

Ngươi đến như nước chảy, càng tụ càng nhiều.  

Bãi đất lớn giữa sườn núi cũng dần chật chội.  

Mà trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có xe ngựa bay hạ xuống, chỉ không còn mấy kẻ ngu xuẩn muốn xông thẳng lên đỉnh núi.  

Bỗng nhiên, có âm thanh lanh lảnh vang lên xé rách sự yên bình buổi sớm.  

Trên trời cao, xuất hiện hùng ưng khổng lồ giương cánh, xếp hàng thành trận, phi nhanh trên vòm trời lao đến, khí khái bừng bừng, so với xe ngựa lại càng thêm hào hùng, hai cánh vỗ mạnh gọi cả gió lốc gầm thét.  

Bên dưới ồn ào xôn xao.  

Đội ngũ cự ưng từ từ hạ xuống.  

Trên đất bằng, vô số người ghé mắt nhìn lại.  

"Là người của Kim Trướng Vương Đình."  

Ai đó lạnh nhạt nói.  

Quan hệ của vương triều Đại Hạ và Kim Trướng Vương Đỉnh không tốt, năm nào cũng có chiến tranh, chưa bao giờ cho nhau vẻ mặt hòa nhã.  

Áo trắng bị gió thổi tung bay, La Hồng nheo mắt, nhìn mười mấy người đi xuống từ đội ngũ hùng ưng.  

Họ đều là thiên tài đến từ Kim Trướng Vương Đình.  

Nam khoác áo lông cừu, đeo cung gỗ lim, da ngăm đen, hơi thở ngoan lệ.  

Nữ lại mặc trang phục truyền thống đặc sắc rực rỡ, đủ loại đủ dạng tơ loại bọc quanh thân thể, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, hình thành chỉnh thể tươi sáng đối lập với đám đàn ông.  

"Hừ! Người Hồ sao xứng vào Tắc Hạ Học Cung?"  

Rất nhiều thiên tài của vương triều Đại Hạ đều đang ngồi trong xe liễn, có hộ đạo giả thiên tài hừ lạnh.  

Ngay sau đó, một thanh phù kiếm nâng rèm vải xe ngựa lên, bắn tán loạn, lao thẳng về phía những thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, gió chớp dữ dội, sát cơ nổi lên bốn phía.  

Nhưng mà, đằng sau hùng ưng, nhóm thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình, cũng có hộ đạo giả.  

Một gã đàn ông vạm vỡ hung ác bất ngờ mở một mắt ra, lấy cung cổ trên lưng xuống, nhanh chóng căng dây, mũi tên va chạm với phù kiếm, lực lượng khủng bố đục thủng phù kiếm, thẳng hướng hộ đạo giả sau xe ngựa.  

Trong xe ngựa lại liên tục bắn ra bốn năm phù kiếm, mới gần như triệt tiêu được một mũi tên này.  

"Tắc Hạ Học Cung chứa đựng trăm nhà, là vùng đất thiên tài tranh phong, tiềm long quật khởi, Đại Hạ được tu hành, thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình ta vì sao lại không được tu hành? Không có ba mươi vạn thiết kỵ La gia non sông Đại Hạ đã sớm đã bị chúng ta dẫm nát dưới gót chân!"  

Đại hán một mắt cười lạnh.  

"Thứ mười Thiên bảng của Kim Trướng Vương Đình... Hoàn Nhan Xa Cổ!"  

Trong kiệu, vị tu sĩ phóng ra phù kiếm hít ngược khí lạnh.  

Không ngờ lần này hộ đạo giả của Kim Trướng Vương Đình lại là kẻ tàn nhẫn như vậy.  

Xung quanh cũng có rất nhiều tầm mắt sắc bén bắn ra tư trong các cỗ kiệu, nhìn chằm chằm đại hán một mắt ngồi nghiêm chỉnh trên hùng ưng.  

La Hồng cũng tò mò nhìn qua.  

"Ngươi là con của La Nhân Đồ?"  

Đại hán một mắt lạnh lẽo nói.  

"Hừ."  

Lời này vừa ra, nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi nhìn sang, rất nhiều thiên chi kiêu tử của vương triều Đại Hạ cũng nhìn xem.  

Trong lúc nhất thời, La Hồng vốn vô cùng khiêm tốn lại trở thành nơi chú mục của tất cả mọi người.  

"Có biết con mắt của ta bị hủy thế nào không?"  

Đại hán một mắt cười lạnh: "Đều nhờ hắc giáp thiết kỵ La gia ban tặng cả đấy!"  

Dứt lời, đại hán lại lần nữa giương cung.  

Mũi tên nhắm vào La Hồng.  

Nguyên khí cả đất trời, vào giờ phút này, không ngừng tụ hội nơi mũi tên.  

Tựa như vô số hạt sương, ngưng tụ thành giọt nước lớn bằng nắm tay.  

Sát khí, không chút che giấu mà hiển hiện.  

Xung quanh La Hồng, những bóng người lập tức lóe lên, những người vốn cách La Hồng khá gần đều nhanh chóng dịch chuyển, không muốn bị sát khí bao phủ.  

"ĐM! Người Hồ mọi rợ cũng dám càn rỡ!"  

Triệu Đông Hán thét to, rút đao ngăn trước người La Hồng, trên trán, trên cổ, gân xanh bị áp lực chèn ép lũ lượt nổi lên.  

Bạch sam La Hồng tung bay, giữa hai lông mày có mấy phần nghiêm trọng.  

Giờ khắc này, có cảm giác bị thiên địa phong tỏa.  

La Hồng nhìn bốn phía, những thiên tài tuấn kiệt vương triều Đại Hạ, và cả hộ đạo giả của bọn họ, kẻ nào kẻ nấy đều mang bộ mặt thờ ơ.  

La Hồng có chút hoảng hốt, nội tâm đả kích nặng nề.  

Một tên người Hồ muốn giết con của một tướng quân ở biên giới vương triều Đại Hạ, những người này, tại sao lại không làm gì?  

Máu lạnh vô tình đến vậy ư?  

Được... Được lắm!  

La Hồng ta... Ghi nhớ tất cả bọn mi!  

Quả nhiên chính mình phải đủ mạnh, đủ ác mới có thể tự tin mà sống!  

"Ngươi tên Hoàn Nhan Xa Cổ?"  

La Hồng nhìn đại hán một mắt kéo cung nhắm vào hắn, hỏi.  

Lúc mũi tên đại hán nhắm chuẩn.  

La Hồng lấy sách da người, lấy cả bút than gỗ luôn mang theo bên mình, hạ nét bút viết xuống đó tên của Hoàn Nhan Xa Cổ.  

"Giả thần giả quỷ."  

Đại hán một mắt bĩu môi, bên trong con mắt duy nhất phản chiếu ảnh ngược của La Hồng, thả tay, mũi tên bắn ra.  

Trời đất như cũng gầm lên một tiếng!  

Một cây ngân thương rơi xuống từ trên trời, hung hăng đâm xuống, đâm nát mũi tên kia, cũng đâm vào giữa sườn núi.  

Bụi bay mù mịt.  

Có tiếng người tiến gần.  

"Tắc Hạ Học Cung là nơi tranh phong của người trẻ tuổi, tên Hồ mọi rợ nhà ngươi đã uống nước hơn mấy chục năm cũng không biết xấu hổ ra tay? Khinh công tử nhà ta không có người bảo vệ?"  

Viên người mù gõ nhẹ gậy trúc, áo trắng tung bay, xuất hiện bên cạnh La Hồng.  

Khí tức đối chọi gay gắt.  

Trong một chốc, trên đất bằng, mây gió biến đổi