Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 123: Tiếng Chuông Thánh Nhân Vang Lên, Tà Ác Không Thể Bị Vạch Trần (2)




Phía trên ngọn núi cổ xưa.  

Cũng có rất nhiều tông phái mở sơn môn đã phủ đầy bụi, có đệ tử kiệt xuất đi ra từ tông môn.  

Có đạo nhân đạp mây trò chuyện vui vẻ, mang theo tiểu đạo sĩ.  

Cũng có lão tăng mang theo tiểu hòa thượng, bộ bộ sinh liên*  

Bộ bộ sinh liên:Bước đi nở ra hoa sen.  

Thậm chí xa hơn còn có Đại Sở, Đại Chu, cùng với Kim Trướng Vương Đình……  

Cũng đều có xa liễn bay lên, bay ngang qua bầu trời, hướng tới huyện An Bình.  

Đây đều là những hạng người có máu mặt, thần thông quảng đại.  

Những tu sĩ bình thường tu vi hơi yếu lại không có ô dù khác, giục ngựa suốt đêm chạy như bay trên những con đường hướng về huyện An Bình.  

Huyện nhỏ An Bình.  

Cơ hồ ở trong một đêm liền trở thành trung tâm của cả thiên hạ, có thể hô mưa gọi gió……  

Đêm dài, bầu trời đầy sao.  

Trời rộng sao dày.  

Trần quản gia mặc một thân áo xanh, tóc bạc bay bay, ngồi bên hồ sen, ngắm nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.  

Ông sử dụng Vọng Khí thuật sứt sẹo của bản thân, quan sát những khí tức mạnh mẽ đến từ bốn phương tám hướng, như chân long uốn lượn, đang bay nhanh hướng về huyện An Bình.  

Đó là những vầng hào quang vận số của thiên kiêu yêu nghiệt.  

Một màn này ở trong đêm tối rất chấn động.  

Một đêm này, Vọng Khí Sư tuyệt đỉnh trong thiên hạ xác định là một đêm khó ngủ.  

Khóe miệng Trần quản gia khẽ động.  

“La gia, lần này dường như chơi có chút lớn, nhiều thiên kiêu yêu nghiệt như vậy? Áp lực hình như có chút lớn…Công tử…… Không biết có chịu được không?  

……  

La Hồng ngồi xếp bằng ở trong thư phòng, vận chuyển Kiếm Khí quyết, ngưng tụ kiếm quyết, dưỡng kiếm thuật……  

Sau khi hắn luyện kiếm đến nửa đêm liền bắt đầu vận chuyển 《 Vong Linh Tà Ảnh 》, hắn muốn điều động trạng thái bản thân đến đỉnh cùng cực hạn.  

La Hồng không biết bản thân mình kích động vì cái gì.  

Có lẽ là bởi vì ngày mai sẽ là ngày hắn xuất phát một lần nữa trên con đường làm người xấu  

Hoặc cũng bởi vì sắp được chạm mặt những thiên kiêu đến từ khắp chốn mà nội tâm sinh kích động  

Tóm lại, một đêm này, ngủ không yên.  

Khi mặt trời mọc ở phương đông, chiếu rọi ánh sáng cho nhân gian.  

La Hồng mở mắt ra, luyện công pháp tà tu cả nửa đêm, Tà Sát khí trên người không có, ngược lại Chính Dương khí lại là như mặt trời mới mọc, hắn cũng rất bất đắc dĩ.  

Hắn chạy tới phòng bếp, hung hăng mắng Tiểu Đậu Hoa đang chuẩn bị bữa sáng một câu, thuận tiện mang theo một cái bánh quẩy, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao được bao bọc cẩn thận trong vải trắng, đi ra khỏi La Phủ.  

Triệu Đông Hán vẫn luôn dựa vào cửa chờ đợi, tự giác vác theo đao bên hông, đuổi theo La Hồng.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi hết con phố dài trong ánh bình minh buổi sớm, tới dưới chân Đông Sơn.  

Trên đám cỏ dại bên cạnh những phiến đá xanh còn những giọt sương mai chưa tan của buổi sớm.  

La Hồng đeo kiếm, liếc mắt nhìn phía trên đỉnh núi Đông Sơn, trong ánh bình minh xán lạn, Tắc Hạ Học Cung hiện ra mơ hồ như tiên cảnh.  

La Hồng phun ra một ngụm trọc khí.  

Trong lòng mặc niệm một câu, vì tội ác!  

Sau đó bạch y tung bay trong gió bước lên một bước, dẫm lên phiến đá xanh.  

Trèo lên bậc đi lên đỉnh Đông Sơn.  

La Hồng có biết Đông Sơn trong huyện An Bình, nó chỉ là một ngọn núi thấp bé mà thôi.  

Khi La Hồng còn nhỏ, từng vác cái mông trần chạy loạn khắp cả ngọn núi, trong ấn tượng của hắn, leo lên Đông Sơn, chẳng tốn bao nhiêu thời gian.  

Nhưng mà hôm nay, ngọn núi này lại cao vút tận tầng mây, tựa như tòa núi thần nối liền trời và đất.  

Lúc La Hồng bước lên bậc đá thứ nhất lại tưởng như đang đi lên chân núi cao cả vạn trượng, có vô cùng vô tận bậc thang đang đợi hắn từng bước đi lên du ngoạn.  

Áo trắng tung bay, lưng đeo cổ kiếm Địa Giao, bắt đầu chạy.  

Triệu Đông Hán đi theo sau lưng La Hồng, bóng hai người bay vụt qua đường đá xanh trên núi, tốc độ cực nhanh.  

Đông Sơn thay đổi rồi, vốn dĩ chỉ là một ngọn núi nhỏ thông thường, giờ lại cao đến mức khó mà tưởng nổi.  

Cũng không biết đã leo bao lâu, La Hồng và Triệu Đông Hán mới đến lưng chừng núi.  

La Hồng đến được đây đã mệt bở hơi tai, trán mướt mồ hôi, Triệu Đông Hán cũng không khác gì.  

Giữa sườn núi có khoảng đất bằng lớn, sau nó là một đền thờ cao ngất tận mây, nhìn như vật ngăn cách giữa hai thế giới.  

Khi La Hồng ngoảnh đầu nhìn xuống núi có thể thấy từng hình người nhỏ xíu, chạy như điên lên ngọn núi.  

Không chỉ vậy.  

Trên bầu trời, có tiếng tuấn mã hí vang, nghe như tiếng chuông lớn oang oang khắp cả khoảng không.  

Phía xa xa, mấy chiếc xe ngựa cưỡi mây đạp gió bay vun vút đến Đông Sơn.  

Những cỗ xe ngựa này nguy nga lộng lẫy, xa hoa cực điểm, tuấn mã cũng là ngựa thần nhất đẳng thiên hạ, ngựa đạp giữa trời, rẽ gió rẽ mây.  

Phần lớn ngựa đều hạ xuống sườn núi, khí cơ mạnh mẽ, quấy xuống một trận lốc xoáy.  

Mà... Đó mới là mở màn.  

La Hồng có phần hâm mộ ngước nhìn những cỗ xe ngựa phi trên không mà đến.  

Xe ngựa còn có thể bay?  

Hắn không tưởng nổi, chẳng biết Trần tổng quản có làm được không nhỉ?  

Sớm biết thế đã hỏi rồi, nhàn hơn việc thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu leo lên núi nhiều.  

Đương nhiên, ngoài những cỗ xe ngoan ngoãn đỗ xuống đất bằng cũng không thiếu một vài kẻ có dã tâm, định ngồi xe ngựa lên thẳng đỉnh Đông Sơn, hạ xuống cung điện.  

Có điều, cỗ xe ngựa vừa mới vượt qua điện thờ đã nổ tan tác chia năm xẻ bảy.  

La Hồng đứng lặng giữa sườn núi nhìn thấy giữa thiên địa có một luồng khí hội tụ thành một bàn tay lớn trong suốt, nắm chặt lấy cái xe kia.  

Cỗ xe ngựa hoa lệ tinh xảo kia nháy mắt nát thành cám.  

Người bên trong hét lên thảm thiết.  

Một luồng sáng đỏ bay ra, rơi mạnh xuống đất bằng, huyết quang tản đi, một bóng người quần áo hoa lệ, thở hồng hộc, trong mắt vẫn còn sợ hãi xuất hiện.  

Mà trên bầu trời, một vị đại thần thông, đến cuối cùng lại bị bóp nát, đến cả một mẩu xương cũng không còn.  

Bị bóp chết... Đó chính là một cao thủ Nhất phẩm đấy! Một cao thủ như vậy, ở trong gia tộc nào cũng là cực kỳ quan trọng.  

Một màn này, chấn nhiếp tứ phương.