Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 122: Tiếng Chuông Thánh Nhân Vang Lên, Tà Ác Không Thể Bị Vạch Trần (1)




“Tên họ của ta, chính ta cũng không nhớ rõ lắm.”  

Phu tử cười cười.  

“Ngươi là con trai của La Nhân Đồ sao?” Phu tử đánh giá La Hồng từ trên xuống dưới. Giờ phút này, trong mắt ông ta, La Hồng phát ra ngàn vạn Chính Dương khí, sáng chói đến mức cho người ta hoa mắt say mê.  

“Chẳng lẽ lão tiên sinh cũng là tới đây giết bản công tử sao?” La Hồng nói.  

Nhưng, La Hồng không cảm nhận được sát khí trên người lão nhân.  

Lão nhân đánh giá La Hồng, cuối cùng, tầm mắt dừng ở bụng La Hồng, đó là vị trí của đan điền.  

Giống như muốn nhìn thấu thứ gì đó.  

Sát châu quay tròn, chẳng thể trốn khỏi ánh mắt của lão nhân.  

La Hồng cảm giác chính mình bị nhìn thấu, sát châu trong đan điền, như không có cái gì ngăn cản, bị lão nhân nhìn rõ ràng.  

Điều này làm cho La Hồng không khỏi biến sắc.  

Hắn vươn tay, cầm chuôi kiếm Địa Giao trên lưng, kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển.  

Thậm chí, tinh thần còn khẽ động, định để Tà Ảnh Địch Sơn trốn vào trong bóng của lão nhân, bùng nổ một kích như lôi đình.  

Lão nhân liếc mắt nhìn bóng của chính mình, nụ cười càng thêm nồng đậm: “Không cần thi triển thủ đoạn nhỏ này, nếu không, lão già ta không cẩn thận một cái sẽ làm tan chảy vật nhỏ kia đấy.”  

Lão nhân nói.  

Mồ hôi bắt đầu lăn xuống trên trán La Hồng.  

Hắn vội vàng thu hồi Tà Ảnh Địch Sơn lại.  

Tà Ảnh Địch Sơn mới vừa mới chui vào bóng dáng của đối phương, liền phát ra tiếng kêu gào thê lương, giống như băng tuyết gặp phải ánh mắt trời cháy bỏng mà tan chảy.  

Thật đáng sợ!  

“La tướng quân làm cho Tắc Hạ Học Cung rời khỏi kinh đô đến huyện An Bình, xem như đã giúp một vấn đề nhỏ, cho nên lão phu cũng sẽ hoàn trả lại.”  

“Tà cũng không phải tà, chính cũng không phải chính.” Lão nhân nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu La Hồng.  

La Hồng lại không có cách nào phản kháng.  

“Thế đạo hiện giờ, tà không thể để lộ ra ngoài.”  

“Chỉ cần không lầm đường lạc lối thì tất cả đều tốt.”  

“Ngày mai, Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh, nhớ hãy đi, hơn nữa hãy nỗ lực đạt được danh ngạch. Áp lực cũng là động lực, chớ có lãng phí một mảnh khổ tâm của La tướng quân.”  

Lão nhân nói, sau đó, vỗ nhẹ ba cái ở trên đỉnh đầu La Hồng.  

Sau đó phiêu nhiên mà rời đi, bước đi chậm rãi trên phố, chỉ là thân hình như trích tiên lại mơ hồ không thấy rõ.  

Tiếng ồn ào lại vang lên lên bên tai, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong, tiếng những thương khách đang vội vã hành tẩu.  

Nếu không có Triệu Đông Hán quỳ rạp trên mặt đất ngáy khò khò, La Hồng thật sự cho rằng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha.  

Triệu Đông Hán cũng nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bò dậy từ trên mặt đất, xách theo đao, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát.  

La Hồng nhìn tên hộ vệ rác rưởi này, không biết nói gì cho phải.  

“Người đã đi rồi.” La Hồng nói.  

Triệu Đông Hán hít một hơi thật sâu, ngồi xổm trên mặt đất vỗ ngực, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Công tử à, lão Triệu ta rốt cục cũng nhớ ra lão nhân kia là người phương nào rồi.”  

“Người kia chính là phu tử.”  

Triệu Đông Hán nghĩ mà sợ, hắn ngang nhiên rút đao hướng về phía phu tử.  

Nếu truyện này truyền ra, người đọc sách trong thiên hạ một người nhổ một ngụm nước bọt sợ cũng có thể dìm chết hắn.  

Giờ phút này La Hồng lại là không rảnh để bận tâm đến lời Triệu Đông Hán nói.  

Tâm trí hắn đang chìm vào trong đan điền.  

Trong đan điền, tà sát khí toát lên, tà sát châu ngưng tụ được thông qua việc hấp thu khí tà sát của Tà tu vốn có chút xao động, thậm chí, có lúc còn thoát ra khỏi Chính Dương khí sáng chói quanh thân, tạo thành một vòng tà quang..  

Nhưng, phu tử vỗ ba cái trên đỉnh đầu hắn, lại làm tà sát khí của hắn được củng cố, thậm chí càng trở nên ảm đạm và bình tĩnh hơn trước.  

La Hồng xem như hiểu ra ý tứ câu tà không để lộ ra ngoài kia của phu tử.  

Phu tử tất nhiên là nhìn ra tà sát khí trong đan điền hắn, đã biết thân phận Tà tu của hắn, cho nên ra tay giúp hắn áp chế tà sát khí đang phóng ra bên ngoài?  

“Cho nên…… hiện tại Chính Dương khí của ta càng ngày càng nồng? Càng ngày càng thuần khiết?”  

Mặt La Hồng sắp đen như đít nồi.  

Hắn biết phu tử vì mặt mũi lão cha nên mới hảo tâm giúp hắn.  

Nhưng là…… thật tình La Hồng rất khó chịu cùng phiền muộn.  

“Không được, Tắc Hạ Học Cung này nhất định phải đến.”  

La Hồng mắt nheo lại.  

Trong thư lão cha lưu lại có nói, trong Tắc Hạ Học Cung tập trung học sinh thế lực đến từ khắp nơi, có lẽ cũng sẽ có kẻ có dụng tâm kín đáo với hắn, vậy việc nhắm vào đối tượng mục tiêu của hắn sẽ lại có đất dụng võ, giúp thu hoạch tội ác hẳn rất tiện lợi.  

Cho nên, danh ngạch nhập Tắc Hạ Học Cung với La Hồng mà nói, nhất định phải có được!  

Vào thời điểm La Hồng nghĩ như vậy…  

Đông!  

Có một tiếng chuông vang, phảng phất vang cả đất trời.  

La Hồng ngoảnh đầu, bạch y phiêu dật, hướng mắt về Đông Sơn.  

……  

Đông!  

Thanh âm chuông thánh nhân vang truyền đi khắp nơi trong nháy mắt.  

Giống như ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho gợn sóng nổi lên lăn tăn không ngừng.  

Tiếng chuông truyền đi mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm…… Thậm chí vạn dặm!  

Vào thời điểm nghe tiếng chuông vang lên, thư viện trong toàn bộ thiên hạ cũng rung lên chuông cổ. Trong lúc nhất thời, tiếng chuông sôi trào trên cả đại địa.  

Tắc Hạ Học Cung dời đến huyện An Bình, hơn nữa còn gõ vang chuông thánh nhân, bắt đầu chiêu sinh, giống cơn lốc không ngừng truyền đi khắp nơi.  

……  

Đế kinh Đại Hạ, cửa thành cổ mở ra.  

Từng chiếc, từng chiếc xe ngựa từ trong thành cổ chạy ra. Trong xe ngựa, đều là các đại gia tộc, thậm chí có cả những thiên chi kiêu tử trong người chảy xuôi huyết mạch hoàng gia.  

Bọn họ được trưởng bối dẫn dắt, đi về phía huyện An Bình.  

Những chiếc xe ngựa lần lượt ra khỏi cổng thành. Bánh xe ngựa như cưỡi mây, bay lên tạo nên khủng cảnh đồ sộ.  

Không chỉ là hoàng thành, các đại phủ do Đại Hạ vương triều quản lí cũng đều mở cổng thành, có xe ngựa chậm rãi khởi hành, cũng có thanh niên tuấn kiệt giơ roi giục ngựa.