Khi Đại Phi tỉnh lại đã là 6 giờ tối, lúc này trong trò chơi đã trôi qua ba ngày, hiện tại không biết thuyền đang lưu lạc đến nơi nào rồi. Đại Phi do treo máy ba ngày nên thể lực cũng đã chạm đáy, cực độ suy yếu.
Tóm lại là không sao cả. Đại Phi xuống lầu nuốt vội bát cơm rang, sau đó tiếp tục ngẩn người ngắm biển cả.
Mặt biển tĩnh lặng, sóng gợn lăn tăn, trời quang mây tạnh. Thường khi đến gần đảo hoặc lục địa, sẽ thấy mòng biển hải âu bay đầy trời. Còn hiện tại đến một bãi cứt chim cũng không thấy, hiển nhiên là ca đã trôi tới giữa đại dương rồi. Mặc dù biển trong trò chơi không lớn đến mức đấy, nhưng tốc độ hiện giờ của ca kinh khủng như vậy thì bé cũng thành khổng lồ. Ca đang trôi về phương nào vậy?
Ca đang có 7 điểm kỹ năng, có nên học hết thuật hàng hải? Như vậy sẽ tăng 100% tốc độ, trôi sẽ nhanh… không được không được! Hiện tại tình huống này rất có thể sẽ yêu cầu ca sau khi cập bờ phải đánh quái làm nhiệm vụ, chậm rãi kiếm tiền sửa chữa, cho nên phải giữ lại điểm phòng khi cần.
Aizz, phân vân quá. Cái thí luyện xui xẻo này, làm xong rồi vẫn còn ám ca được. Thôi được rồi, cho nhân vật ăn chút gì để phục hồi thể lực đã. Mặc dù bao lương thực 7 ngày cho người mới đã hết, nhưng lúc đó ca có săn một ít hải sản dự trữ…
Đại Phi mở túi ra, lập tức ngạc nhiên.
- Nguyên liệu hư thối: Nguyên liệu nấu ăn hết hạn, ăn vào sẽ bị ngộ độc.
Vãi xoài! Còn có cả hạn sử dụng mới ghê! Thật là vãi xoài! Làm gì bây giờ? Uống nước cầm hơi hả?
Xùy! Xem ca biểu diễn!
Đại Phi lê lết đến khoang pháo tầng dưới, lôi ra mười chiếc cần câu. Hừ hừ, đêm đó ca mò mẫm tìm được đấy. Thủy thủ không thể nào không có cần câu. Hơn nữa tốc độ tàu chậm như vậy càng thích hợp để câu cá. Còn mồi câu, đương nhiên là đám nguyên liệu thiu thối này rồi.
Cần câu của thủy thủ đều có móc nối đặc chế để cắm vào giá cố định, vậy nên Đại Phi ngồi ở mạn thuyền, cắm một đống cần câu, sau đó móc ra mấy cuốn nhật ký nhảm nhí ngồi giết thời gian, chờ cá cắn câu.
Hệ thống cũng không hành hạ Đại Phi nữa, sau một ngày hắn đã câu được không ít các loại tôm tép cá nhỏ. Do không còn cách nào nên Đại Phi đành ăn sống, người ta còn đem bọ chó làm hạt vừng được cơ mà. Tóm lại, ăn sống sẽ bị hiệu ứng độc hại làm giảm sát thương, nhưng tối thiểu sẽ no bụng, uống thêm hai ngụm nước nữa là được.
Giờ làm gì? Đại Phi đành phải cam chịu tiếp tục câu cá. Ca thật sự không thích câu cá đâu, nhưng nếu câu được đèn thần hay nàng tiên cá thì ca không ngại đâu ha ha.
Lần này Đại Phi quyết định đổi mồi câu, là mấy con cá nhỏ vừa câu được đó. Và hệ thống cũng không phụ lòng Đại Phi.
Qua một lúc, cần câu chấn động, có thịt!
- Hệ thống nhắc nhở: Bạn thu được cá cờ lớn, thu được 135 kinh nghiệm!
Ồ! Có kinh nghiệm! Dê béo! Nhớ ngày nào ca còn bị mấy con cá cùng cỡ như thế này đánh cho tụt quần!
Đại Phi rốt cuộc tìm được thú vui mới. Nếu dùng rác rưởi sẽ câu được cá nhỏ, cá nhỏ được cá vừa, nếu vậy dùng cá vừa sẽ thu được cá lớn hả? Vậy thì thử phát cho vui.
Đại Phi dùng toàn bộ sức lực, suýt chút nữa làm đứt cả dây câu, mới lôi được con cá này lên, sau đó đem mười sợi dây câu vo thành một nhúm, mạnh mẽ nhét vào trong mồm nó.
Nếu có cá lớn mắc câu thì lực sẽ được chia đều cho cả mười sợi, hiển nhiên sẽ bền hơn là dùng một sợi rồi. Nhưng thật lòng mà nói, mấy cái dây câu này có đủ dùng không ca cũng không dám chắc.
Nghĩ nghĩ, Đại Phi liền đem một đống dây thừng buộc cá cờ thành một cái bánh chưng, đầu còn lại buộc vào cột buồm. Xong! Sau đó hắn đạp cá xuống biển!
Không biết ca làm như vậy sẽ được coi là câu cá không nữa? Nếu như không phải, nghĩa là ca đang đánh quái hả
Đánh quái hả? Ca thích rồi đấy, xe tên của ca đã không chờ nổi nữa rồi!
Đại Phi trở lại khoang pháo bên hông tàu, tốn mười phút đem xe tên lắp ráp hoàn chỉnh. Xe tên chỉ còn có 8 HP rồi. Không sao, hiện tại chuyện đã khác rồi, HP của hông tàu bây giờ mới là HP của xe tên, muốn giết chết xe tên của ca? Phá tung hông tàu đã rồi tính. Ca dám chắc một con cá lớn còn lâu mới đủ sức phá được hông tàu của ca.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mặt trời đã đi được một vòng từ đông sang tây, ngoài thế giới thực cũng đã trôi qua hai giờ, một ngày nhảm nhí lại trôi qua. Có lẽ trong biển muốn câu cá lớn cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Có lẽ hệ thống không thừa nhận việc ca đem mười sợi dây câu, một bó dây thừng buộc vào mồi câu, gọi là câu cá, cho nên không cho cá mắc câu rồi?
Thì thôi, lại ngồi nhìn biển!
Đại Phi đọc không nổi mớ nhật ký của các thủy thủ thông thường rồi, quả nhiên của rẻ là của ôi, hệ thống không hề cho bọn hắn một cái bối cảnh nào. Nhật ký của thuyền trưởng còn kinh khủng hơn, thuyết giáo khắp mọi chỗ, một gã hàng hải gia ưu tú phải có ý chí kiên định, phải chú ý tập trung, phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, đậu xanh rau má đa cấp hả? So với Grint đúng là một trời một vực. Có lẽ không còn moi móc được tin tức gì nữa rồi.
Đêm đã tàn, một ngày mới lại bắt đầu. Đại Phi ngơ ngác ngắm bình minh rực rỡ, mặt trời từ từ xuất hiện nơi cuối chân trời. Mới ra biển vài hôm ngắm mặt trời mọc chắc hẳn sẽ thấy phong cảnh đẹp đẽ bao la hùng vĩ biết bao, nhưng nếu ngày nào cũng xem chắc sẽ phát điên vì chán đấy. Ví dụ như Grint và đám tay chân, ngày nào cũng phải buồn tẻ chơi bài giết thời gian. Đúng là không phải ai cũng có thể làm thủy thủ đấy, nếu như trên thuyền có phụ nữ còn đỡ. Vãi xoài! Đó mà gọi là đi biển hả? Đó là tiệc áo tắm thác loạn trên biển mà? Ca ghen tỵ quá đi mất.
Ca sau này giàu có, chắc chắn sẽ thuê nữ anh hùng xinh đẹp nhất trong quán rượu, sau đó cũng mang nàng lên thuyền, mua một bộ áo tắm dâm đãng khêu gợi nhất cho cô ta mặc, để cho đám thủy thủ quay tay đến phọt máu thì thôi! Oa ha ha ha!
Đang tự sướng dở, bỗng nhiên Đại Phi nhận thấy cần câu ở mạn tàu đang rung lắc dữ dội, sợi dây thừng cũng đội ngột căng cứng!
Đại Phi giật mình, cá lớn mắc câu? Hắn vội vàng chạy tới nhìn thử, thấy trên mặt biển bọt nước dữ dội! Vãi xoài, đúng là cá lớn này! Loại cá lớn này tuyệt đối là của hiếm, có thể cắn phát đứt nửa người cá cờ, tuyệt đối sẽ cho ca hàng tấn kinh nghiệm!
Đại Phi vội vã chạy tới khoang pháo, điều khiển xe tên – nhắm trúng! Bắn!
Pặc pặc! Hai mũi tên mạnh mẽ xe tan màn nước – Trượt! Trượt!
Vãi xoài! Lại còn trượt! À đấy, Grint từng nhắc nhở qua trong nhật ký rồi, vậy thì cũng chả có cách nào, lên đạn đã! Lần này chờ nó nhảy lên khỏi mặt nước đã!
- Uỳnh! -33! -21!
- Hệ thống nhắc nhở: Bạn thu được tin tức không đầy đủ về cá ngừ khổng lồ.
Đại Phi chấn kinh, cá kiếm khổng lồ? Boss? Không kịp nghĩ nhiều, Đại Phi bắn tiếp. Có điều biên độ sát thương lớn quá, xe tên đem bắn sinh vật dưới mặt nước đúng là bị ảnh hưởng rất nhiều. Cũng may trong họng nó có 10 chiếc lưỡi câu, nó càng vùng vẫy, nó càng mất nhiều HP. Những con số đỏ “-2”, “-3”, “-2”, “-3” xuất hiện chi chít trên đầu nó, tốt lắm!
Đánh nhau hơn nửa tiếng đống hồ, sau khi nhận thêm một phát bắn từ xe tên, con cá ngừ dài hơn mười mét cuối cùng cũng phải ngửa bụng, nổi lên mặt nước.
- Hệ thống nhắc nhở: Bạn đánh chết cá ngừ khổng lồ, thu được 20.000 kinh nghiệm, thu được đặc sản “Trứng cá ngừ”
- Hệ thống nhắc nhở: Bạn một mình đánh chết một gã Boss cấp thủ lĩnh, hoàn thành thành tựu “Dũng sĩ can đảm 10”, HP + 15, sát thương +1. Thành tựu kế tiếp là “Dũng sĩ can đảm 100”, yêu cầu bạn không dùng quân đội hỗ trợ, một mình đánh chết 100 con Boss có cấp độ cao hơn bản thân.
- Hệ thống nhắc nhở: Bạn thu thập thêm thông tin về cá ngừ khổng lồ.
Đại Phi cười ha ha! Cuối cùng cũng hoàn thành thành tựu! Đi biển chính ra cũng có tí chuyện giật gân, tin tức thì thôi miễn, Boss cá ngừ đời này ca gặp được một lần đã không tệ rồi. Nhìn xem cái trứng cá này là cái gì.
- Trứng cá ngừ: Hải sản. Có thể nuôi dưỡng thành cá ngừ ở ngư trường gần lãnh địa. Cá ngừ là một loại cá rất được yêu thích, khó đánh bắt, nhu cầu trên thị trường rất lớn.
Hóa ra là đặc sản của lãnh địa! Đồ tốt! Người chơi lãnh chúa khá là khổ, tạo lính nuôi quân xây thành đều cần tiền, trong khi đó tiền thì khó kiếm, thêm một đặc sản thêm một mỏ vàng nha. Ca tùy tiện ném lên trên mạng bán một phát, chí ít cũng được 100.000, ca phát rồi, oa ha ha ha! Biển cả thật tuyệt vời!
Không không không, biển rộng mênh mông như vậy, muốn gặp được một con Boss khổng lồ dễ lắm sao? Hơn nữa gặp được rồi, giết được nó không cũng là vấn đề, không phải ai cũng dũng cảm khôn ngoan như ca, tại sao ca lại phải bán cho người khác? Ca tự chiếm một cái đảo, xây một cái ngư trường, tự mình kiếm tiền có phải hơn không? Nhưng nói vậy, xây thành cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải bỏ vốn đầu tư rất lớn! Thôi kệ, cứ giữ lại đã, nhìn tình hình xem sao.
Đúng lúc này,
- Hệ thống nhắc nhở: Thuật trinh sát cảnh báo! Có rất nhiều kẻ địch đang tiến đến gần bạn, hãy cẩn thận.
Đại Phi kinh hãi! Rất nhiều kẻ địch! Hắn lập tức móc ra ống nhòm đảo một vòng, quả nhiên nhìn thấy ở xa xa có một đống tam giác ngược đang rẽ biển lao tới – bầy cá mập!
Vãi đái! Hết cá ngừ là cá mập hả? Ông già và biển cả của Hemingway à?