“Anh sao thế?”. Giọng nói Liên Xảo Dã truyền vào tai Thân Đồ Thành, cơ hồ mang theo sự quan tâm.
Thân Đồ Thành lấy lại tinh thần, lần đầu tiên cẩn thận quan sát Liên Xảo Dã ______ cô không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên nhìn thấy. Cho tới hiện tại, Thân Đồ Thành luôn cảm thấy Liên Xảo Dã rất đẹp, nhưng cũng chỉ là “đẹp”, không có cái gì khác. Đối với Thân Đồ Thành mà nói, Liên Xảo Dã chỉ là một niên muội “xinh đẹp”. Thế nhưng ngày hôm nay, Liên Xảo Dã khiến Thân Đồ Thành cảm thấy kinh diễm, không phải ở vẻ bề ngoài, mà là loại khí chất từ phát ra bên trong lẫn bên ngoài. Trước kia, Liên Xảo Dã xinh đẹp sắc bén, còn hiện tại, Liên Xảo Dã mang theo một loại khí tức ấm áp, không rực rỡ, không gai nhọn, tựa như một thanh kiếm nhọn đã được vỏ kiếm gỗ đàn hương bao lại, có lẽ là một viên kim cương được bọc bằng lông thiên nga.
Tựa hồ vẻ quyến rũ đã chuyển sang thanh lịch, Liên Xảo Dã như vậy khiến cho tim Thân Đồ Thành đập thình thịch.
“Nè, cậu không sao chứ?”. Lưu Hạ thấy Thân Đồ Thành ngơ ngác liền đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt hắn.
Thân Đồ Thành khó chịu đẩy bàn tay nhiễu loạn tầm nhìn của mình, hắn chỉnh đốn lại tâm tư, hỏi: “Còn bao lâu nữa?”.
Lưu Hạ chỉ vào tòa kiến trúc bốn tầng nằm cách đó không xa: “Kìa, chính là chỗ đó”.
Dọc đường đi, Thân Đồ Thành gặp được đủ loại kiến trúc đa dạng phong cách, phần lớn là kiến trúc Châu Âu, có tinh xảo, có mỹ lệ, mà tòa nhà Lưu Hạ chỉ ban nãy, là loại kiến trúc kiểu Gothic điển hình.
Trong ấn tượng của Thân Đồ Thành, ba chữ “Kiến trúc Gothic” này đại diện cho “Tố chất thần kinh sắc bén”. Kiến trúc Gothic thông thường có khung vòm nhọn, mái vòm đặc trưng và những cây cột thanh mảnh, tòa nhà trước mặt hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm này.
Nghiêm túc mà nói đây là một tòa nhà rất đẹp, chóp nhà nhọn và dài cùng với các bức tường màu xám tro càng khiến nó nổi bật trong đêm tối. Đợi đến khi đến gần thì Thân Đồ Thành mới quan sát rõ, tòa nhà này thực tế chỉ có hai tầng, độ cao của tầng 1 gấp ba lần tầng 2. Cửa chính rất cao, Lưu Hạ dẫn mọi người đứng đợi ở trước cửa, Thân Đồ Thành thừa dịp cẩn thận quan sát xung quanh ______ bốn phía vẫn là cây cối rậm rạp, có lẽ vì cây sinh trưởng tươi tốt, toàn bộ cành cây đều nghiêng về phía trung tâm tòa nhà, tạo thành hình dạng bát úp, vững chắc bao bọc ngôi nhà bên trong.
Xung quanh không được lắp đặt đèn đường, ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ lá, chẳng những không có tác dụng chiếu sáng, trái lại khiến cho tòa nhà càng thêm âm u.
Mọi người đều không nói gì, xung quanh im lặng đáng sợ. Đột nhiên, cửa chính hé ra một cái khe nhỏ, một bàn tay như cành cây khô đưa ra ngoài, móng tay sơn đỏ khiến Thân Đồ Thành thấy buồn nôn. Lưu Hạ đưa tới tấm thẻ thông hành. Bàn tay kia tiếp nhận, thoáng cái biến mất bên trong cánh cửa.
Một lát sau, cửa từ từ mở ra, Lưu Hạ dẫn theo ba người nghênh ngang đi vào. Bất ngờ là bên trong không có người, Thân Đồ Thành cẩn trọng quan sát xung quanh, trừ mấy người bọn họ ra thì không có bất kì khí tức của người nào khác.
Ban nãy ở bên ngoài nên không cảm thấy nhưng bây giờ đã vào bên trong, Thân Đồ Thành mới cảm giác được áp lực. Tựa như có một đôi bàn tay vô hình dùng sức ấn bả vai của hắn xuống. Trong nháy mắt, cả cơ thể Thân Đồ Thành đều căng lên.
“Đi thôi”. Lưu Hạ dường như đã từng tới đây, hắn đi thẳng tới phía cầu thang nằm bên phải, xung phong dẫn đầu.
Lầu 1 rất cao, vì thế cầu thang cũng dài, toàn bộ quá trình Cao Kiệt không nói câu nào, thế nhưng khi chân của hắn vừa chạm vào sàn nhà của lầu hai, không khỏi “A” lên một tiếng.
“Sao vậy?”. Lưu Hạ sợ hết hồn, vội vã quay người lại hỏi.
Cao Kiệt chống một tay vào tường, cố gắng trấn tĩnh lại _______ loại cảm giác linh hồn và cơ thể tách biệt là như thế nào? Khi hắn vừa bước tới lầu hai, hắn thình lình cảm giác được một luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách hắn, như thể muốn lôi hắn ra khỏi cơ thể của anh trai Cao Thông.
“Anh sợ hả?”. Lưu Hạ hiếm khi thấy được bộ dáng suy yếu của Cao Kiệt, nhịn không được trêu ghẹo: “Có muốn tôi ôm anh không?”.
Cao Kiệt hung hăng trừng mắt liếc hắn, cho đến khi hô hấp đã thông thuận lại, mới từ từ đứng thẳng người. Khi đang mở miệng muốn nói, đột nhiên có một suy nghĩ xông ra ______ Lưu Hạ và Thân Đồ Thành không có bất kì phản ứng khó chịu nào, như vậy, người kia có phản ứng hay…
Mặc dù hiện tại trong cơ thể này chỉ có linh hồn của hắn, nhưng dù sao cũng là cơ thể của anh trai, nếu như lầu hai có vật gì có thể loại trừ linh hồn không thuộc về cơ thể ra ngoài, vậy thì Liên Xảo Dã cũng… Hắn lập tức nhìn về phía sau lưng Thân Đồ Thành ______ thần sắc Liên Xảo Dã vẫn như thường. Thế nhưng, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi Liên Xảo Dã bị phụ thân(1), cho dù chỉ lặng lẽ đứng thì cũng có thể xuất hiện một loại mùi vị, không phải mùi vị phong tình vạn chủng chuyên biệt của nữ giới, mà có xu hướng nghiêng về hơi thở của nam giới hơn. Nhưng hiện tại trên người Liên Xảo Dã không hề có loại hơi thở này.
(1) Phụ thân: chữ phụ có nghĩa kề; gần kề; gần; phụ. Phụ thân có nghĩa một người nào đó bị linh hồn, ma quỷ bám theo bên cạnh.
Con quỷ kia đâu rồi? Khi Cao Kiệt đang suy nghĩ, một giọng nói ôn thuận vang lên bên tai hắn: “Tôi ở đây”.
Xem ra không có chuyện gì. Cao Kiệt thở dài một hơi, dùng phương pháp cũ nói chuyện với “người kia”: “Thân thể kia đâu?”.
“Không có chuyện gì, linh hồn Liên Xảo Dã đang khống chế”.
“Cậu…không đuổi cô ấy ra ngoài?”. Cao Kiệt ngạc nhiên hỏi. Hai linh hồn cùng chung một cơ thể vô cùng khó chịu, bị đè ép đến hít thở không thông, cảm thụ này hắn rõ hơn ai hết.
“Đó là thù lao dành cho cô ấy”. Thanh âm kia hời hợt trả lời. Tựa như không có bất kì đau đớn hay khó chịu nào.
Kỳ thực so với thế giới loài người, thế giới ma quỷ còn tàn khốc hơn. Bọn chúng không có cái gì gọi là tình cảm từ bi, chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Người có năng lực mạnh dĩ nhiên hưởng lấy tất cả, lãnh địa, thức ăn, đại quyền sanh sát. Hoặc là giết chết năng lực yếu, hoặc là bị năng lực mạnh giết chết. Trật tự, công bằng, đạo nghĩa, nhân từ, đó là những điều chúng không thể hiểu được. Chúng nó không có tâm tư tình cảm, chỉ có bản năng. Vì thế Cao Kiệt không rõ, dưới tình huống hoàn toàn chiếm ưu thế, vì sao con quỷ kia lại không đuổi tận giết tuyệt Liên Xảo Dã, trái lại cam chịu cảm giác linh hồn bị chèn ép?
Quân tử đoan chính…Trong đầu Cao Kiệt bỗng nhảy ra cụm từ này. Thực sự quá buồn cười, hắn lại có thể dùng từ này để hình dung một con quỷ, thế nhưng ngoài từ đó ra, Cao Kiệt không biết dùng từ nào tốt hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên Liên Xảo Dã có thể sử dụng trạng thái “Quỷ” để điều khiển cơ thể “Người”, cho dù đó là chính bản thân cô, cũng tựa như mặc một bộ trang phục không hợp với mình vậy, có điều chỉ bước vài bước ngắn, tư thế của cô vô cùng cứng ngắc và kì dị. Cũng may cô học rất nhanh, dưới vài lần giúp đỡ bí mật của Cao Kiệt thì nhìn không có gì bất thường.
Lúc này Cao Kiệt mới an tâm quan sát bố cục của lầu 2 ______ bọn họ đang đứng ở hành lang, bên trái là tay vịn, có thể trực tiếp nhìn thấy phòng khách của lầu 1, bên phải là một loạt các phòng nhỏ. Bố cục toàn bộ lầu hai có hình chữ 回, vì vậy bằng thị lực của Cao Kiệt có thể thấy rõ ràng hành lang phía đối diện cũng có một loạt phòng. Mỗi căn phòng nhỏ đều sáng đèn, Cao Kiệt chú ý cửa phòng bên cạnh có màu xanh nhạt, cửa phòng đối diện thì lại có màu đỏ.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lưu Hạ đến gần khẽ giải thích: “Màu đỏ đại diện cho mức độ nguy hiểm cao, màu xanh thì thấp hơn”. Nếu mà không phải thế này thì cho dù với thân phận con trai của “Thiết oản Lưu”, hắn cũng không được phép thăm hỏi.
“Vậy thì hai bên cửa màu vàng kia thì sao?”. Cao Kiệt nhìn về hai bên hành lang còn lại của bố cục 回.
“Đại biểu đã có thể chấp hành nhiệm vụ”.
Cao Kiệt gật đầu, thảo nào hai bên đó không có ánh đèn, có thể thấy người có thể chấp hành nhiệm vụ không nhiều lắm.
“Vương Thế Vỹ ở đâu?”.
“Căn phòng thứ hai từ dưới đếm lên, đi khẽ thôi”.
Khi đang nói chuyện thì mọi người đã tới được phòng của Vương Thế Vỹ. Thân Đồ Thành nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh nằm trên cánh cửa, chỉ thấy Vương Thế Vỹ cuộn người trong góc, miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng còn đưa tay vung vẫy vài cái.
Lưu Hạ ngẩng đầu nhìn một vòng, lập tức đưa tay ra dấu về hướng đèn trên trần nhà, lúc này Thân Đồ Thành mới chú ý, hóa ra bên cạnh đèn còn được trang bị một máy theo dõi cực nhỏ.
“Lách cách”, then cài cửa chuyển động, cánh cửa tự đông bật ra bên ngoài.
Trong phòng ngập tràn ánh sáng, thậm chí có chút chói mắt, Thân Đồ Thành nheo mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng liền nhanh chóng đi về phía Vương Thế Vỹ.
“Thế Vỹ?”. Hắn thử gọi một tiếng.
Vương Thế Vỹ mờ mịt ngẩng đầu, tựa hồ không nhận ra người trước mắt là ai.
“Mình là Thân Đồ đây”.
“Thân Đồ…”. Vương Thế Vỹ cúi đầu lặp đi lặp lại, hình như đang cố gắng suy nghĩ, “Thân Đồ…Thành…Thân Đồ Thành”.
“Đúng vậy, là mình đây”. Thân Đồ Thành nghe xong liền thấy Lưu Hạ ra dấu, hắn cố gắng nói thật nhẹ nhàng, tránh làm kinh động Vương Thế Vỹ.
“Thân Đồ, Thân Đồ!”. Vương Thế Vỹ nắm lấy cánh tay Thân Đồ Thành, vội vã kêu lên: “Mình có chuyện muốn nói với cậu! Nó sẽ không bỏ qua cho cậu! Không bỏ qua cho cậu!”.
“Thế Vỹ!”. Thân Đồ Thành đè lại Thế Vỹ đang kích động, bởi vì sợ tổn thương đối phương nên động tác chậm lại khiến cho hắn bị nhận vài đấm từ Vương Thế Vỹ. Lưu Hạ và Cao Kiệt thấy thế liền định đến hỗ trợ. Nào ngờ hai người chẳng những không khiến Vương Thế Vỹ bình tĩnh lại, trái lại càng làm cậu ta thêm kích động.
“Đi đi! Đừng tới gần đây!”. Vương Thế Vỹ giãy giụa gào thét trong tay Thân Đồ Thành, “Đi đi! Đi đi!”.
“Thế Vỹ, cậu hãy bình tĩnh lại”. Thân Đồ Thành tăng thêm lực tay, “Nói cho mình biết Điệp Tiên là ai, mình sẽ giúp cậu”.
Không biết bởi vì sự áp chết của Thân Đồ Thành hay là vì hai chữ “Điệp Tiên”, Vương Thế Vỹ lập tức yên tĩnh lại, như đứa trẻ nhỏ níu lấy Thân Đồ Thành, hai mắt ươn ướt, “Nó tới…nó tới…”. Cậu ta rúc đầu vào người Thân Đồ Thành, nhỏ giọng khóc: “Nó sẽ không bỏ qua cho mình, sẽ không…”.
Thân Đồ Thành và Lưu Hạ liếc mắt nhìn nhau, sau khi được sự cho phép của đối phương, hắn ngồi xổm trước mặt Thế Vỹ, thấp giọng nói: “Không cần sợ, chúng mình sẽ mang cậu ta khỏi đây”.
Vương Thế Vỹ ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Thành, song rất nhanh lại chôn mặt vào giữa hai đầu gối. Một lúc sau, Thân Đồ Thành mới nghe cậu ta khẽ nói: “Mình không đi”.
Thân Đồ Thành an ủi: “Không sao đâu, Thế Vỹ, cậu không có bệnh. Chúng ta quay về trường học, cậu không muốn tiếp tục đi học sao?”.
Vương Thế Vỹ tựa hồ rất nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của Thân Đồ Thành, vào lúc này cậu ta thoạt nhìn vô cùng tỉnh táo, suy nghĩ một hồi, cậu ta đối mặt với Thân Đồ Thành, chậm rãi nói: “Mình không đi”.
Cậu điên rồi…Sau khi nghe câu trả lời, Thân Đồ Thành lập tức nghĩ đến lời này, nhưng trong mắt Vương Thế Vỹ rất trấn tĩnh. Vì vậy, Thân Đồ Thành hỏi: “Tại sao?”.
Vương Thế Vỹ không cần suy nghĩ liền trả lời: “Đi ra sẽ chết”.
“Không đâu”.
“Sẽ”. Vương Thế Vỹ cắt ngang lời Thân Đồ Thành, “Không ai có thể thoát khỏi”.
Thân Đồ Thành còn muốn khuyên nhủ, nhưng lại thấy Vương Thế Vỹ trở về trạng thái si ngốc ban đầu. Cao Kiệt từ lâu đã mất hết kiên nhẫn, hắn xốc Thế Vỹ lên, hung ác hỏi: “Điệp Tiên là ai?!”.
Vương Thế Vỹ không cảm thấy sự giận dữ của hắn mà chỉ ngây ngốc cười hì hì.
Lưu Hạ thở dài: “Xem ra không hỏi được gì rồi”.
Thân Đồ Thành tuy không đành lòng để mặc Vương Thế Vỹ ở lại đây nhưng hắn quả thực không có cách nào khác. Ngay khi mọi người xoay người rời đi, hắn nghe thấy giọng nói khe khẽ của Vương Thế Vỹ bay vào trong tai ______
“Chí Triết”.