Đến nửa đêm, cả làng gần như đã tiến vào mộng đẹp, ngoại trừ vài tiếng chó sủa thì xung quanh không có âm thanh nào khác.
Liên Xảo Dã cũng bị bầu không khí yên tĩnh này ảnh hưởng, một tay chống trên bàn gỗ, đầu gật lên gật xuống. Bỗng nhiên, Thân Đồ Thành bị trói trên ghế phát ra tiếng gầm thấp, nó vang vọng trong căn phòng nhỏ, sinh ra vài phần ớn lạnh. Liên Xảo Dã giật mình nhảy kinh sợ dựng lên: “Sao thế cậu?”, thất kinh nhìn về phía người cậu vẫn luôn canh giữ phía bên kia.
Người đàn ông trung niên cường tráng không đáp lại, vội vàng vẫy vài giọt máu lên hai xấp giấy màu đỏ và vàng. “Bập”! Trang giấy mang theo giọt máu đỏ tươi, thoáng cái dán lên vai Liên mỗ mỗ.
Liên mỗ mỗ nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, không cử động giống như đang ngồi thiền.
Mùi tanh hôi của máu gà trống và máu chó mực trộn lẫn lại với nhau, vẽ ra những hoa văn vặn vẹo trên cơ thể bà.
Liên Xảo Dã lo lắng nhìn bà ngoại, các trang giấy dán chằng chịt trên người của bà, gần như đã quá một bên vai. Hai xấp giấy đặt hai bên trái phải của bà không còn lại nhiều lắm.
Phải chăng điều này biểu thị “Nhập mộng” của Thân Đồ Thành sẽ phải kết thúc? Nghĩ tới đây, Liên Xảo Dã không nhịn được chuyển tầm mắt sang Thân Đồ Thành. Nhưng vừa nhìn đã làm cô kinh ngạc không thôi ________ từ trước tới nay, Thân Đồ Thành luôn tạo cho người khác ấn tượng ôn hòa, thành thục, nhưng lúc này Liên Xảo Dã nhìn thấy trên mặt hắn có một loại biểu tình gọi là “Dữ tợn”. Chỉ thấy hai mắt Thân Đồ Thành mở to, huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh. Miệng của hắn không ngừng phát ra tiếng dã thú gầm thét, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lên cắn người.
Liên Xảo Dã rùng mình, nơm nớp lo sợ hỏi cậu của mình: “Cậu ơi, anh ấy bị sao vậy?”.
Người đàn ông trung niên bước nhanh tới, một tay che lại hai mắt của hắn, buộc hai mắt nhắm lại, một tay nhanh chóng lấy ra một cây châm nhỏ, lập tức đâm vào giữa hai hàng lông mày của Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành tựa như không cảm thấy đau đớn, điên cuồng vùng vẫy.
“Còn đứng ngây đó làm gì?!”. Cậu Liên Xảo Dã lớn tiếng nói: “Còn không mau qua đây hỗ trợ!”.
“A!”. Liên Xảo Dã sợ hãi biểu tình điên cuồng của Thân Đồ Thành, lúc này nghe thấy âm thanh của cậu, lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng chạy tới.
“Đè cậu ta lại!”.
Dưới sự áp chế của hai người nhưng Thân Đồ Thành vẫn cứ vùng vẫy như cũ, người đàn ông trung niên khẽ chửi thề một tiếng, lại đẩy mạnh kim châm nơi mi tâm.
Liên Xảo Dã đứng một bên cũng cảm thấy vùng lông mày của mình bắt đầu đau theo. “Cậu…”.
“Đừng quấy rầy! Cậu phải nhanh làm cậu ta an tĩnh lại, bằng không ngay cả cậu ta và bà ngoại con đều gặp nguy hiểm!”.
Liên Xảo Dã vừa nghe, bất chấp đau lòng, sử dụng toàn bộ lực ấn Thân Đồ Thành lại trên ghế, thẳng đến khi trán hai người đổ đầy mồ hôi, hắn rốt cuộc cũng ngừng lại.
Liên Xảo Dã thở hắt ra, ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc hỏi: “Anh ấy không sao chứ cậu?”.
Cậu Liên Xảo Dã lắc đầu, thở dài nói: “Không hỉ, không bi, không ai, không nộ…Quả nhiên cậu ta vẫn không làm được”.
…
“A Hảo!”. Thân Đồ Thành phi ngựa xông vào cốc, hai mắt đỏ ngầu. Hắn hít sâu nhìn về phía người đang an vị yên ổn giữa sự bảo hộ của binh sĩ, “Hoàng huynh, thả A Hảo ra”.
Nam nhân cao lớn ngồi trên ghế da hổ cười ha ha, đưa tay khiêu khích cằm Cố Phán Hảo: “Phù Sinh, ta là hoàng huynh của đệ, mượn hạ nhân của đệ dùng, đệ hà tất tính toán chi li”.
“A Hảo không phải hạ nhân”.
“Ồ? Vậy y là cái gì? Là tù binh đệ bắt được?”.
“Chuyện này không liên quan tới huynh”.
Phù Định không thèm đếm xỉa Cố Phán Hảo đang giãy dụa, cường ngạnh ôm người vào lòng: “Phù Sinh, đệ phải hiểu được, ta mới là Thái tử, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về ta”. Gã đưa miệng đến bên cạnh Cố Phán Hảo, tựa như nỉ non nói: “Mọi thứ đều thuộc về ta, đương nhiên bao gồm cả y”.
“Buông tay!”. Thân Đồ Thành nổi điên tung người xuống ngựa, hắn đạp ngã một binh sĩ, đang định vọt tới trước mặt Phù Định đoạt lại A Hảo của hắn, nào ngờ binh sĩ xung quanh ùa tới tựa như sóng triều vây quanh.
“Tránh ra!”. Thân Đồ Thành gầm nhẹ.
Không có mệnh lệnh của Thái tử, binh lính bất vi sở động. Nhưng chợt thấy hai mắt Thân Đồ Thành trợn to, huyệt Thái Dương nổi dầy gân xanh, hắn đang rất cáu giận, cuối cùng không người nào có can đảm đến gần. Thân Đồ Thành cười lạnh, vung đao tước đầu một người. Trong cơ thể tựa như có gì đó đã thức tỉnh, ham muốn giết người lập tức tràn ngập toàn thân hắn. Hắn hung ác nhìn chằm chằm vào nam nhân đang ngồi giữa hàng ngũ binh lính, từng đao từng đao cắt phăng đầu binh lính bảo vệ đối phương.
Trời giáng sát tinh! Phù Định nhìn Thân Đồ Thành tựa như ác quỷ giáng thế tàn sát quân đội của mình, trong đầu chỉ còn duy nhất ý niệm ________ diệt trừ nó! Bằng không cái ghế Thái tử này nhất định gã không được ngồi bao lâu…Cho dù hiện tại toàn bộ tâm tư của hoàng đệ đều đặt trên người nam tử mỹ lệ này, nhưng chỉ cần có một ngày nó mất đi hứng thú với y, khi đó chính là ngày chết của gã.
Dù cho sự sủng ái của Phù Sinh đối với Cố Phán Hảo tạm thời sẽ không biến mất, dù cho thời gian đủ dài để gã ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế, nhưng chỉ cần tên sát tinh này vẫn còn tồn tại, cả đời của gã sẽ không được yên bình!
Giết nó! Phải giết chết nó!
Thế nhưng Phù Định biết rõ bàn tay đang chế trụ Cố Phán Hảo đang không ngừng run rẩy, gã sợ. Gã sợ chính đệ đệ của mình, gã từng tận mắt chứng kiến nó cầm tiểu đao cắt rời cơ thể của con sói nhỏ _______mẹ của con sói nhỏ bị treo ngược trên cây, đệ đệ tàn nhẫn của gã, ở trước mặt mẹ sói nhỏ cắt rời tứ chi con của nó.
Con sói nhỏ ngay cả mở mắt cũng không có thể, đệ đệ đâm mũi dao vào mắt nó, tiếng kêu thảm thiết của nó rất yếu ớt.
Phù Định nhớ rõ, khi đó gã 10 tuổi mà Phù Sinh chỉ mới 8 tuổi.
Một hài tử nhỏ tuổi như thế mà sự hung tàn có thể so với độc lang. Phù Định biết, gã vĩnh viễn không thắng được đệ đệ, cho nên gã phải giết nó.
Lúc này, trong binh sĩ đã có người không chịu nổi sự đe dọa của cái chết, bắt đầu ra sức chống lại. Thân Đồ Thành bị thương, tất cả vết thương lớn nhỏ không chỗ nào không chảy máu, nhưng hắn tựa như không cảm thấy đau đớn, ngược lại càng hưng phấn. Phù Định tê liệt trên ghế ngồi _______ Phụ vương nói không sai, Phù Sinh là sát tinh chuyển thế, trời sinh có máu thích giết chóc. Ngay cả chính nó cũng không khống chế được ham muốn giết người của mình, huống chi là những người khác.
“Buông ra”. Cố Phán Hảo đột nhiên nói.
“Ngươi nói cái gì?”. Một nam tử gầy yếu thế này mà cũng dám nói chuyện với gã, Phù Định nheo mắt, “Thật to gan”.
“Buông ra”. Cố Phán Hảo không chút sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nói: “Thả ta ra, bảo Phù Sinh dừng tay”.
Phù Định phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Phán Hảo, dáng vẻ phẫn nộ điên cuồng tựa như muốn nuốt chửng đối phương. Gã nhìn về phía Thân Đồ Thành đang vung đao tắm máu, siết chặt hai tay, cuối cùng buông bàn tay đang giữ lấy Cố Phán Hảo, la lớn: “Được rồi, Phù Sinh”. Gã đẩy Cố Phán Hảo lên phía trước, “Ngươi xem, ngươi giết người vì y, ngươi bị thương vì y, vậy mà y một chút phản ứng cũng không có”. Gã thở dài, như thể huynh trưởng yêu thương đệ đệ mà nói lời thành khẩn: “Phù Sinh, ngươi không đáng giá. Ngươi…”.
“Hoàng huynh”. Thân Đồ Thành phất tay cắt đứt lời Phù Định, “Thả y, ta không tranh với huynh nữa”.
“Ngươi!”. Ngươi dám! Ngươi dám! Ngươi cư nhiên chẳng kiêng nể dám chống lại ta! Ngươi khẳng định ta không đấu lại ngươi?! Phù Định tức giận vô cùng, nhưng thấy Thân Đồ Thành đứng cách mình năm thước nên phải cố nhẫn nhịn.
Cố Phán Hảo lẳng lặng đứng cúi đầu, Thân Đồ Thành thấy y vẫn hoàn hảo không hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: “Hoàng huynh, cả đời này của Phù Sinh chỉ có một Cố Phán Hảo”. Lời nói này rất rõ ràng, nếu ngươi thức thời thả A Hảo, ta không tính toán với ngươi, sơn hà thiên hạ, ngươi cứ giữ lấy. Nhưng nếu ngươi đả thương duy nhất của ta, ta liền đoạt sơn hà của ngươi, hủy thiên hạ của ngươi.
Phù Định nghe hiểu, gương mặt lúc trắng lúc xanh. Miệng há rộng, cuối cùng cũng làm theo. Gã nhắm mắt, coi như nhận thua vậy, phất tay ra hiệu binh lình xung quanh thối lui.
Thân Đồ Thành bước nhanh đến phía trước, kéo Cố Phán Hảo đến bên người, cẩn thận nhìn trái phải rồi mới nhẹ nhàng ôm người vào lòng: “Không có việc gì là tốt rồi…”.
Cố Phán Hảo yên lặng tựa vào lòng Thân Đồ Thành, khe khẽ thở dài _______ y không cảm thấy sợ. Bất kể là bị người bắt đến sơn cốc này hay là bị Phù Định bắt đi, y chưa từng sợ hãi. Y chắc chắn Phù Sinh sẽ đến cứu y.
Mà thôi … Việt Thành, không trở về được. Ca ca, không tìm được. Từ nay về sau cứ đi theo người này vậy. Hạnh phúc hay bất hạnh, y cũng sẽ chấp nhận.
“A Hảo?”.
“Ta không sợ”. Cố Phán Hảo ngẩng đầu, thành thật nói: “Ta một chút cũng không sợ”.
“Ừ, ta biết. Ta nhất định sẽ đến. A Hảo, mặc kệ là nơi nào, ta nhất định sẽ đến đón ngươi”.
“Ừ”.
Thân Đồ Thành đột nhiên muốn bật khóc, hóa ra, con người ta cũng sẽ rơi lệ khi thực sự hạnh phúc.
“Phù Sinh”.
“Ừ?”.
“Ngươi là tiểu phong tử”. (Tiểu phong tử: người điên)
“Ừ, ta biết”.
“Phù Sinh”.
“Ừ?”.
“Ta không quay về nhà được nữa”.
“…Ta biết”. Nhưng, A Hảo, ta sẽ là bầu trời của ngươi, là đất của ngươi, là nhà của ngươi.
“Phù Sinh”.
“Ừ?”.
“Về sau, đừng bị thương nữa”.
“…Được”.
“Đi thôi”. Thân Đồ Thành một tay nắm lấy Cố Phán Hảo, một tay cầm cương ngựa, “Chúng ta về nhà”.
Cố Phán Hảo biết Phù Sinh đi lần này chính là bỏ lại giang sơn của hắn, bỏ lại phụ thân của hắn, cũng bỏ lại nhà của hắn. Có điều cái này có liên quan gì? Y giống như Phù Sinh bỏ lại ca ca, bỏ lại nhà của mình. Từ nay về sau, Cố Phán Hảo và Phù Sinh, tương y vi mệnh, tương hỗ vi gia(*). Y nghĩ thế lại không nhịn được mỉm cười, nguyên lai từ lâu đã có một hạt giống mang tên hạnh phúc nẩy mầm bén rễ trong người y. Bây giờ, chồi nhỏ khai hoa, đóa hoa tên là tương thủ, hai phiến lá nâng đỡ nó, một lá là Phù Sinh, một lá, là Cố Phán Hảo.
(*) Tương y vi mệnh: sống nương tựa lẫn nhau
Tương hỗ vi gia: là gia đình (nhà) của nhau
“Ngươi cười rồi”. Thân Đồ Thành nói.
“Ừ”.
“Thật tốt”.