Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.
“Thiên Kiêu Bảng là…” – Từ Thịnh thuận miệng định trả lời, nhưng sau đó y chợt cứng họng lại như vừa nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên vẻ khó mà tin được, liền hỏi ngược lại Phạm Hiên. – “Phạm chưởng quỹ, ngài thế mà không biết Thiên Kiêu Bảng?”
Triệu Ngữ Yên cũng kinh ngạc vô cùng, đến một trạch nữ như nàng còn biết Thiên Kiêu Bảng là gì a, thế mà vị chưởng quỹ ân nhân này lại không biết, rốt cuộc hắn chui từ chỗ nào ra đây hả?
Trái Đất a cô nương, ngươi nghe qua chưa? Nếu mà Phạm chưởng quỹ biết được nghi vấn của nàng, hắn ắt sẽ tỏ vẻ tinh tướng mà hỏi lại câu này. Mà sự thật là hắn không thể biết được ý nghĩ của nàng, cho nên hắn chỉ có thể đáp lại câu hỏi của Từ Thịnh.
Lộ ra thần sắc tang thương, ánh mắt hắn mất đi tiêu cự, khẽ cất giọng như đang hồi ức về một kỷ niệm xa xôi. – “Thiên Kiêu Bảng… ta thực sự phải biết nó sao? Nó rốt cuộc đã có tự bao giờ? Bản chưởng quỹ… đã quá lâu không tiếp xúc với hồng trần, cô lậu quả văn, thỉnh Từ đạo hữu giảng cho ta được tinh tường. Haìzzz!” – Hắn thở dài một hơi đầy xúc cảm, nghe sao mà thê lương, già cõi.
Triệu Ngữ Yên bị màn biểu diễn của hắn làm cho cảm nhiễm, nhắm mắt nghĩ thầm. – ‘Chưởng quỹ tiền bối hẳn là người có chuyện xưa.’
Trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh một vị thanh niên tài tuấn, ngọc thụ lâm phong, tư chất tu đạo xuất chúng, bởi vì đạo lữ của y không qua được thiên kiếp, hai người đành sinh ly tử biệt. Sau đó cõi lòng của y đã chết, không còn luyến tiếc gì đến trần thế, ẩn cư nơi thâm sơn không ra, mãi đến hàng vạn năm sau, y mới nguôi ngoai được nỗi đau mất đi chí ái ngày xưa, trở lại nơi chốn cũ mà hai người từng hẹn ước, mở một cửa tiệm nhỏ, nuôi một con mèo… không nhỏ, ngắm nhìn thế đạo vô thường.
Tuế nguyệt đã ma diệt đi vị thanh niên ôn nhu như ngọc ngày xưa, biến y trở thành một kẻ thân tàn ma dại, lúc nào cũng mang theo bộ dạng chán chường như ngày nay. Sau đó, liền sẽ có một vị thánh nữ khuynh quốc khuynh thành đi ngang qua, quen biết với y. Nàng chính là vị đạo lữ kia chuyển kiếp, hai người nhiều lần đồng sinh cộng tử, sinh ra luyến ái, con tim nguội lạnh của chưởng quỹ bỗng bừng lên lửa tình, cùng nàng thánh nữ kia trình diễn một trận tiên hiệp tình duyên, sau đó lại xảy ra các loại biến cố vân vân và mây mây.
Càng tưởng tượng, nàng càng cảm thấy đúng. Lúc đầu nàng có nghe được truyền thuyết về cái tên của phường thị này, có người đồn rằng đó là tên của một vị Liên Nguyệt Cư Sĩ đã thành công độ kiếp Nguyên Anh tại chỗ này, người nơi đây cũng nhân đó mà dùng tên nàng để đặt cho phường thị.
Nhưng cũng có người nói, vị Liên Nguyệt Cư Sĩ đó vốn là tu sĩ Kim Đan Viên Mãn đột phá Nguyên Anh thất bại, hương tiêu ngọc vẫn. Lúc còn sống nàng vẫn thường cứu người giúp đời, bọn tu sĩ nơi đây vì muốn kỷ niệm nàng nên đã đặt tên phường thị này là Liên Nguyệt. Triệu Ngữ Yên cho rằng nàng chính là vị chí ái đã mất đi của Phạm chưởng quỹ, vì thế hắn mới chọn nơi đây làm chỗ an cư.
Àiiii, đáng buồn cho thiếu nữ ngây thơ, lúc chưa thể tu luyện nàng hoàn toàn không có gì để làm, chỉ có thể mượn mấy quyển tiểu thuyết của cung nữ để giải sầu, giờ đã thành một loại độc không có thuốc chữa.
…
Ở một nơi nào đó.
Hắt xì!
Một nữ tu sĩ hương sắc tuyệt trần đứng trên vạn trượng cao nguyên nhìn ngắm tuyết lớn bay qua vầng minh nguyệt, bỗng nhiên ngứa mũi, hắt xì một cái.
‘Kỳ lạ, ta đã tạo dựng Hư Đài, bước lên Hợp Thể, còn có thể bị cảm lạnh hay sao?’
Đây là một câu hỏi không có lời giải trên con đường tu chân của nàng.
…
Quay trở lại Vạn Năng Thương Hội.
Nếu mà Phạm chưởng quỹ biết được trí tưởng tượng bao la như biển cả của Triệu Ngữ Yên, hắn chắc phải lau mắt mà than thở. – “Àiii, tiểu thuyết ngôn lù đúng là con sâu đục khoét tâm hồn! Nha đầu, ngươi có thể đến quê hương của ta để tranh chén cơm với Đường Thất Công Tử a, chắc chắn sẽ không có ai kiện ngươi đạo văn đâu.”
Phạm Hiên không biết được khả năng sáng tác của Triệu Ngữ Yên, hắn chỉ bỗng nhiên thấy nàng nước mắt lưng tròng, nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng cảm thông và thương hại, giống như hắn là người có số phận hẩm hiu nhất trên đời này. Phạm chưởng quỹ ngớ người rồi, có dựa vào trí thông minh tuyệt đỉnh đến mức hư cấu thường có của nhân vật chính thì hắn cũng không thể hiểu tại sao nàng lại nhìn mình như vậy.
Quay sang nhìn Từ đạo hữu, hắn thầm thở phào, ánh mắt của tên bị nghi là ‘người hầu bên cạnh cha của công chúa’ này vẫn còn bình thường chán, thậm chí còn mất đi sự ái muội khiến hoa cúc của hắn thít chặt như mọi khi.
Hắn nào biết là trong lòng Từ Thịnh chập trùng nghi vấn a. – ‘Không biết Thiên Kiêu Bảng? Không thể nào. Nghe nói Thiên Kiêu Bảng đã tồn tại từ cách đây trăm vạn năm, được phát hành trên khắp Bắc Minh Vực, không lẽ Phạm chưởng quỹ này là người đến từ bên ngoài Bắc Minh Vực? Mục đích của hắn xuất hiện ở đây là gì?’ – Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Từ Thịnh bắt đầu hoài nghi mục đích ban đầu của Phạm Hiên khi ‘bán rẻ’ công pháp cho y, còn đem ra nhiều thứ kỳ trân như vậy để mời gọi y mua.
Ầyyy, tên Từ đạo hữu này với đống bánh thịt Lưu Xuyên thật giống nhau a. Nếu Phạm chưởng quỹ biết hắn đang bị tên này nghi ngờ như thế, chắc cũng chỉ biết thốt lên. – “Độc của thiếu niên tử thần lây lan quá nhanh, bản chưởng quỹ lực bất tòng tâm a!”
“Từ đạo hữu, ngươi có thể vui lòng giải đáp thắc mắc trong lòng ta, Thiên Kiêu Bảng rốt cuộc là gì?” – Phạm chưởng quỹ mỉm cười, hỏi lại một lần nữa.
Từ Thịnh bất động thanh sắc mà thu hồi tạp niệm, cũng bắt chước hắn, mỉm cười đáp lại. – “Cũng không phải thứ gì bí ẩn, nếu chưởng quỹ đã thành tâm muốn biết thì Từ mỗ cũng sẵn lòng trả lời, để đề phòng… à không. Thiên Kiêu Bảng là…” – Sau đó y bắt đầu giảng giải về cái gọi là Thiên Kiêu Bảng cho Phạm Hiên.
Nghe Từ Thịnh giải thích rành mạch, Phạm chưởng quỹ mới vỡ lẽ ra Thiên Kiêu Bảng là gì. – ‘Đây không phải khá giống với Binh Khí Phổ của Bách Hiểu Sinh hay sao, chỉ là phân chia chi tiết nhiều hơn mà thôi.’ – Phạm Hiên trợn mắt thầm nghĩ.
Theo hắn nghe được từ vị Từ cung phụng này, thì Thiên Kiêu Bảng giống như một loại tạp chí xếp hạng các vị minh tinh vậy, chỉ là không dựa trên thành tựu và độ yêu thích mà dựa trên thực lực và tu vi của một người.
Thiên Kiêu Bảng vốn có rất nhiều phiên bản khác nhau, tùy theo vị trí địa lý và khu vực tu chân giới mà phân chia. Từ Thịnh cho biết là chỗ Vân Thanh Quốc mà hắn đang ở này có Thiên Kiêu Bảng riêng cho đế quốc, gọi là Vân Thanh Thiên Kiêu Bảng, chia làm ba bảng là Tiềm Long Bảng, Kim Đan Bảng và Nguyên Anh Bảng.
Nguyên Anh Bảng, tên như ý nghĩa, là bảng xếp hạng các tu sĩ Nguyên Anh kỳ có ở trong Vân Thanh Quốc, dựa trên tu vi, niên kỷ, công pháp và kết quả thực chiến của bọn họ để xếp hạng, uy tín rất cao, được đại đa số tu sĩ từ tầng lớp có thế lực như triều đình, tông môn cho đến tầng lớp thấp như tiểu môn tiểu phái, dong binh đoàn, tán tu tin tưởng.
Từ Thịnh còn nói thêm y là tu sĩ đứng thứ ba mươi sáu trên Vân Thanh Nguyên Anh Bảng, đứng ở vị trí thứ nhất thì lại đại cung phụng của đỉnh Huyền Vân, Tôn Tư Bình, phụ thân của Chinh Tây Đại Nguyên Soái Tôn Thiên Bá.
Dưới Nguyên Anh Bảng chính là Kim Đan Bảng, người xếp thứ nhất cũng là ‘khách vừa quen’ của Phạm chưởng quỹ, kẻ mới trở thành kiếm tu chính thức, bước lên Kiếm Tiên Lộ, được thế nhân xưng là đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh, Lưu Vân Kiếm Sư.
Lúc nghe nói đến đây, Phạm Hiên trợn trắng mắt, thầm khinh bỉ. – ‘Kiếm sĩ bom mù là số một? Hắn yếu như vậy, bị con mèo béo dùng một chưởng liền nằm dẹp, bảng xếp hạng này thật sự có uy tín sao?’ – Thằng này không biết con mèo béo nhà hắn là một cục bug to đùng a.
Bỏ qua chuyện khinh bỉ của Phạm chưởng quỹ, nói đến Tiềm Long Bảng, thì nó chính là bảng ghi lại những thiên tài trẻ tuổi, mang tư chất đỉnh cao nhất của Vân Thanh Quốc nhưng chưa đột phá Kim Đan.
Triệu Ngữ Yên với Băng Linh Căn, đột phá Trúc Cơ lúc chưa đến mười bốn tuổi vốn dư sức xếp hạng một trong bảng này, nhưng hoàng thất và Cung Phụng Điện vì bảo vệ nàng nên giấu nhẹm, phải đút một số tiền lớn cho thế lực thần bí đã làm ra bảng này mới có thể không để tên nàng hiện trên bảng. Thế mà không ngờ vẫn bị kẻ gian nhắm đến, nói tới chỗ này, Từ Thịnh càng hoài nghi trong cung hoặc là trên đỉnh Huyền Vân có gian tế.
Phạm Hiên không biết chuyện này. Khi nãy Từ cung phụng có nói đến một thiếu niên có tư chất yêu nghiệt đã từng đứng thứ nhất trên Tiềm Long Bảng, nhưng không hiểu sao đột nhiên trở thành phế vật không thể đột phá Luyện Khí Tam Trọng, khiến biết bao người bóp tay thở dài, chính y cũng than tiếc cho vị thiên tài chết yểu ấy, nhắc đến tên vẫn còn bùi ngùi không thôi.
Tiêu Động.
Không hiểu sao, vừa nghe đến cái tên này, túi thần kỳ treo trước bụng Phạm chưởng quỹ chợt nóng lên, Tụ Bảo Bồn mà con mèo béo đang nằm ôm trên nóc tiệm cũng chợt run rẩy. Con mắt trái Giám Bảo Nhãn của hắn càng là không tự chủ mà sáng lên dữ dội, suýt thì sáng mù mắt chó… à không, mắt cung phụng và công chúa.
Tâm tình của hắn cũng trở nên xao động vô cùng.
Đưa tay đè lại cái túi trên bụng, xoa xoa nó, Phạm Hiên thầm nghĩ. – ‘Chẳng lẽ giữa ta và kẻ này có một mối tiên duyên tiền đị… Phi, phi, ý nghĩ bậy bạ gì đây.’
…
Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân…
Ngồi co gối trên một cành cao, Tiêu Động lấy rượu từ trong nhẫn trữ vật ra, tự rót tự uống, ánh mắt ưu tư nhìn ánh trăng sáng ở rặng núi Tây phương.
Thiên cẩu gặm một cái, trăng khuyết còn nửa vầng. Trong ánh mắt mê ly của hắn, vầng trăng kia bỗng từ ánh bạc lóe lên ánh vàng, rồi lập tức ẩn núp sau làn mây đen, đợi đến khi nó xuất hiện lần nữa, vẫn là một vầng ngân nguyệt.
Tiêu Động lại ngước đầu nốc thêm một ngụm, không nhịn được cười tự giễu. – “Tửu lượng kém cỏi, chưa được ba chén đã sinh ảo giác rồi sao?”
Gió đêm thổi qua, mang theo men say đến núi rừng.