Liên Nguyệt Phường Thị, phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu.
Tin Lưu Xuyên bị đánh thành bánh thịt đã truyền đến từ lâu, lúc đầu Lý Sơn và Triệu Giáp như kiến bò trên chảo, cứ sốt sắng lo sợ con mèo kia sẽ đến tìm diệt hai người bọn họ, nên bỏ chạy đi thật xa. Nhưng mà sau đó lại chẳng có gì xảy ra, hai vị chấp sự ‘can đảm’ của chúng ta liền mò trở lại Vạn Bảo Lâu trong đêm rồi.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” – Triệu Giáp hỏi ý kiến gã mặt chuột Lý Sơn.
“Báo tin lên tổng bộ, chuyện chỗ này đã không còn trong tầm kiểm soát của chúng ta.” – Lý Sơn vừa nói vừa vuốt cái cằm nhọn của mình, đôi mắt hí trông có vẻ đăm chiêu.
“Lần này tổn thất nhiều như vậy, còn trêu vào kẻ địch khó lường, thân phận chấp sự này xem ra…” – Triệu Giáp thở dài.
Lý Sơn lại tỏ vẻ vô tư. – “Chắc chắn là không giữ được, bởi thế chúng ta cần phải động tay chân một chút cho đỡ lỗ vốn.” – Khóe miệng của hắn nhếch lên, thần sắc trông gian giảo vô cùng.
“Động tay chân?” – Triệu Giáp áp sát lại gần hắn, chụm đầu vào, nhỏ giọng hỏi lại. Gã cảm thấy Lý Sơn sắp có chiêu trò gì đó mờ ám ở đây.
Lý Sơn càng lộ vẻ bí hiểm, lấm lét liếc nhìn bóng tối xung quanh, sau đó còn dùng thần thức quét một vòng rồi mới lén truyền âm cho Triệu Giáp. – ‘Nhẫn trữ vật của Lưu Xuyên không phải là đã bị cửa tiệm nhỏ kia đoạt mất rồi sao? Trước đó hắn còn vào kho hàng lấy Phá Trận Phù và Diệt Lôi Phù để sử dụng, giờ trong kho có mất thêm vài món đồ cũng tính lên đầu hắn đi? Tổng bộ có muốn đòi vật cũng chỉ có thể đến đòi tên Phạm chưởng quỹ kia.’ – Đôi mắt bé tẹo của hắn liếc kĩ Triệu Giáp, trên mặt lộ ra nụ cười thâm hiểm như có như không.
Triệu Giáp nghe mà chấn động trong lòng, có chút hoảng sợ hỏi. – ‘Làm như vậy thực sự được sao? Lỡ mà bộc lộ ra…’ – Nhớ đến việc Vạn Bảo Lâu có mặt ở khắp mọi nơi, lại nghĩ đến viễn cảnh bị truy nã, gã không kềm được rùng mình một cái.
Lý Sơn lắc đầu. – ‘Triệu huynh a, ngươi sợ cái gì? Người chết không đối chứng, ai có thể phát hiện ra được? Chúng ta chỉ cần làm cẩn thận một chút, đồ vật tới tay liền giấu đi, đợi qua một thời gian lại mang ra hắc thị đổi linh thạch, lúc đó thì chuyện hôm nay cũng nguội lạnh, còn ai truy cứu nữa cơ chứ.’ – Hắn truyền âm với vẻ mười phần chắc chín, thần thái tự tin vô cùng.
Kỳ thực hắn định ăn mảnh một mình trong chuyện này, nhưng để tránh hậu họa về sau, hắn quyết định kéo luôn Triệu Giáp xuống nước. Vạn Bảo Lâu ở Liên Nguyệt Phường Thị giờ chỉ còn lại bọn họ là cao tầng, chỉ cần hai người ăn khớp với nhau một chút là mọi chuyện êm xuôi ngay.
Triệu Giáp nghe hắn nói vậy, cảm thấy bùi tai vô cùng, suy tính một chút rồi cũng thuận theo, quyết định leo lên thuyền giặc của Lý Sơn, nhân lúc này để mà ‘chà đồ nhôm’, tranh thủ kiếm chút cháo trước khi mất đi chức chấp sự béo bở.
‘Lưu huynh, đã làm người tốt thì làm cho trót, ngươi cũng đã chết rồi, gánh thêm một ít chuyện nhỏ giúp bọn ta cũng không cảm thấy áp lực nha.’ – Lý Sơn thầm mặc niệm cho vị đại chấp sự xấu số.
…
Thiên Vân Thành.
Tổng bộ Vạn Bảo Lâu, đối diện Thần Binh Các.
Đứng trên lan can tầng thứ chín, Thẩm Dung chắp một tay sau lưng, ngưng mắt nhìn khung cảnh về đêm đầy hoa lệ của đế đô.
Thẩm Dung có vẻ ngoài ước chừng năm mươi, khoác lên mình một bộ phục trang rộng rãi với hai màu chủ đạo xanh vàng, đầu đội mão ngọc, gương mặt chữ điền, hai đầu chân mày sâu róm và cái miệng lúc nào cũng có vẻ mỉm cười, cho người ta một cảm giác vừa nghiêm nghị vừa ôn hòa, tổng thể lại có một chút ý nhị sâu xa, mờ ảo khó gần.
Y chính là hội trưởng của Vạn Bảo Lâu tại đế đô, đại cao thủ Nguyên Anh Hậu Kỳ, thân phận tôn quý, ít ai sánh được.
Mỗi khi có chuyện gì cần suy nghĩ, Thẩm Dung đều đứng một mình ở chỗ này để quan sát cảnh vật đế đô, nó cho y cảm giác như đang khống chế hết mọi thứ vào tay mình, giúp dòng suy nghĩ của y được rộng mở hơn.
Kỳ thực, không cần bọn Lý Sơn, Triệu Giáp thông báo thì y cũng đã biết Lưu Xuyên chết rồi, ở Liên Nguyệt Phường Thị rốt cuộc đã xảy chuyện gì cũng rơi vào tai của y từ rất sớm. Vạn Bảo Lâu có mặt ở khắp nơi không phải là nói chơi, hệ thống tình báo của nó khổng lồ cực kì, gió lay cỏ động đều không tránh thoát được tai mắt của nó. Lại càng đừng nói đến là Liên Nguyệt Phường Thị không phải cách đế đô thiên sơn vạn thủy gì cho cam, chỉ có một dãy Thiên Vân Sơn mà thôi, trong mắt Thẩm Dung thì nơi ấy cũng gần kề như tòa Thần Binh Các đối diện mà thôi.
‘Vạn Năng Thương Hội a… Nhiều năm trước thì Hợp Linh Điện đến, thêm bọn độc trùng ở U Minh Sơn Mạch vừa nhảy ra không bao lâu, các vương tộc cũng có vẻ rục rịch, yêu ma quỷ quái ẩn hiện chờ thời, trong mớ hỗn loạn này ngươi lại đột ngột xuất hiện, mục đích là gì đây?’ – Đầu ngón tay của Thẩm Dung gõ nhẹ lên thành lan can, con ngươi đen kịt, tĩnh lặng như nước hồ.
‘Trận pháp có thể chống lại Địa Cấp Tiểu Phù, yêu thú Tứ Giai có thể dễ dàng đánh bại quân trận của đế quốc, một tên chưởng quỹ thần bí không rõ xuất thân, tu vi kém cỏi không dám rời khỏi trận pháp bảo vệ, cả người mang đầy bảo vật, đan dược vượt mức hoàn mỹ nhiều như sỏi đá, giá cả mua bán không theo lẽ thường. Người đời ngu muội không hiểu chuyện, nhưng sao ta lại chẳng biết là Cửu U Luyện Hồn Trận kia là của ai bày ra? Băng Linh Căn của Triệu thị bị Hợp Linh Điện để mắt đến, họ Phạm kia lại trùng hợp cứu được nàng… Không lẽ Vạn Năng Thương Hội này là Triệu Lam mời đến? Hay đây lại là thế lực của chính hắn? Hắn là cảm thấy Vạn Bảo Lâu bành trướng quá rộng, định ra tay với chúng ta hay sao?’
‘Trận pháp của tiệm ấy rất bất thường, nếu không phải lực chiến cấp Hóa Thần ra tay, e rằng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Tình báo về tên Phạm chưởng quỹ kia quá ít, muốn ra tay với hắn chỉ có cách dẫn dụ ra khỏi tiệm. Con yêu thú Tứ Giai kia có lẽ là một cánh cửa không tệ để đột phá, có thể tập trung vào nó trước. Đúng rồi, tiểu công chúa Triệu thị cũng là một mắt xích quan trọng trong mớ rối ren này, nàng thực chất là nguyên nhân chính làm cho tiệm này lộ ra. Chỉ là muốn ra tay với nàng… Chậc, bọn chó mà Triệu Lam nuôi trên Thiên Vân Sơn cũng không dễ chơi.’
‘Quan trọng hơn hết vẫn là bí mật buôn bán của Vạn Năng Thương Hội, nếu như ta có thể đoạt được… Muốn rời khỏi nơi cằn cõi này cũng chẳng có gì khó khăn.’
Ánh mắt Thẩm Dung bỗng hiện lên vẻ mơ màng, ánh đèn lồng lung linh trên phố phản chiếu trong mắt y, tựa như những đóm lửa nhỏ đang lớn dần, lớn dần.
…
Thiên Vân Sơn, đỉnh Bình Vân, Hà Dương Đạo Quán.
Đồng Diệu Tử đóng lại cửa phòng bảo khố, đưa gần chục chiếc nhẫn trữ vật cho Kim Diệu Tử. Hắn vừa dọn sạch tích lũy nhiều năm của Hà Dương Đạo Quán a, chỉ để lại đủ số tài nguyên dự trữ cho bọn đệ tử trong môn sử dụng.
“Đại sư huynh, lỡ như chúng ta bị tên chưởng quỹ kia lừa rồi sao, lỡ đâu Tử Hà Trúc Lâm Huyễn Trận kia chỉ là một trò đùa, hắn chỉ là muốn lừa chiếm đoạt tài sản bản môn thì biết làm thế nào?” – Mộc Diệu Tử nói ra lo lắng của mình, nhìn thấy đống nhẫn trữ vật trên tay Kim Diệu Tử, hắn xanh mặt rồi, giờ mà bị gạt là cả môn phái phải bỏ Tam Thanh theo chân Hồng Thất Công a.
Khá lắm, lúc đầu thì răm rắp vâng dạ, vừa nghe có trận pháp hộ sơn liền hớn hở chạy về dọn bảo khố, đến khi dọn xong thì lại lo tới lo lui, sợ này sợ nọ.
Không cần Kim Diệu Tử răn dạy, Ngân Diệu Tử đã vội đứng ra giải thích. – “Sư đệ a, tên Phạm chưởng quỹ kia vốn có đến mấy trăm cơ hội để giết chúng ta đó, nhưng hắn có làm không? Không nha. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ham muốn tài sản của bản môn, hắn chỉ cần cho con mèo kia đánh lên đây là được, cần gì phải dài dòng văn tự rồi đem đồ vật ra câu dẫn chúng ta?”
Ặc, tên này không biết là Phạm Hiên cũng muốn đánh cướp luôn cho đỡ rườm rà a, nhưng vì tìm kiếm lợi nhuận hợp pháp cũng như để thực hiện kế hoạch trả thù, hắn đành phải chơi theo quy củ mà thôi. Mà thực chất cũng chả có quy củ gì, con mèo kia lười như vậy, muốn để Phạm chưởng quỹ mời nó chơi trò ‘đánh bắt xa bờ’ e rằng còn khó hơn lên trời.
Kim Diệu Tử không biết chuyện này, y xua tay cắt đứt buổi giáo dục của Ngân Diệu Tử. – “Được rồi, được rồi. Chưởng quỹ người ta là cao nhân tiền bối, đã bảo không chấp nhặt là không chấp nhặt, còn chỉ điểm con đường sáng cho bản môn, các ngươi còn dài dòng làm gì.”
Dừng lại một chút, y ném cho mỗi người hai chiếc nhẫn trữ vật rồi mới nói tiếp. – “Nhanh nhanh, mau đi bán đồ vật đổi thành linh thạch, làm xong liền chạy đến Vạn Năng Thương Hội, không mau chân thì trận pháp bị bán đi mất, lúc ấy hối hận không kịp.” – Ừm, nói chung mặc kệ Phạm chưởng quỹ là cao nhân hay thấp nhân thì Kim Diệu Tử cũng không thể khiến Đạo Quán bị lỗ vốn được, y có điên mới thanh lý đồ vật ở chỗ tên chưởng quỹ kia.
Thế là Hà Dương Ngữ Tử đi rồi, về nhanh mà đi cũng nhanh, không làm kinh động bất cứ đệ tử nào trong môn. Tội nghiệp môn đệ của đạo quán a, năm vị sư trưởng tôn kính nhất của bọn họ vì đắc tội một vị chưởng quỹ gian ác mà sắp biến đạo quán trở thành cỗ máy cày tiền, không còn là nơi tu đạo nữa a.
…
Bùm! Bùm!
“Ha ha ha, nghệ thuật là nổ tung aaaa! Này thì dám ngoan cố trước mặt bản đại tiên, ta sẽ dạy cho các ngươi cái gì là bạo tạc. Hãy tận hưởng đi, lũ ngu muội!”
Đây là Thiên Trượng Lão Tiên a.
Tên lùn này… Nói thế nào đây nhỉ? Đơn giản là vì động phủ của lão ở xa, để tiết kiệm thời gian, lão quyết định đi tìm mấy tiểu môn phái ở xung quanh Thiên Vân Sơn để cướp bóc a. Kết quả cũng rất khả quan, đến thời điểm này lão đã kiếm được gần trăm vạn Linh Thạch Trung Phẩm, đảm bảo là trước ngày mai có thể đủ tiền mua hàng ở chỗ cửa tiệm nhỏ.
Tất nhiên, làm ra chuyện khốn nạn thế này, lão cũng đã đắc tội với rất nhiều người, danh tiếng thúi hoắc, sau này e rằng khó mà hành tẩu ở khu vực đế đô – Thiên Vân Sơn được nữa. Đây là sự chênh lệch giữa lão với Hỉ Tín Đại Sư, danh tiếng của người sau mặc dù cũng thúi hoắc nhưng lão trọc ấy lại có thể nhởn nhơ như không.
Thiên Trượng mặc kệ, đợi chừng nào kiếm đủ tiền mua tinh huyết Bộc Phá Viêm Thú và Di Huyết Truyền Mạch Quyết, lão liền cút xa khỏi chỗ này, lúc ấy chẳng phải là không có việc gì rồi sao?
Hắc, này là do lão nghĩ vậy thôi.