Thần Bí Thương Nhân

Chương 35: Miêu gia đứng dậy




Lưu Xuyên quyết định bản thân hắn sẽ ở lại trông giữ nơi này, còn Lý Sơn và Triệu Giáp thì quay trở về phòng đấu giá Vạn Bảo Lâu để duy trì công việc buôn bán.

Hà Dương Ngũ Tử, Đại Lực Tam Sư Vương, Hoặc Tâm Lão Quỷ, Đào Hoa Chân Nhân, Thiên Trượng Lão Tiên và Lưu Vân Kiếm Sư hoặc là không có việc bận rộn gì, hoặc là có mưu đồ khác, cũng quyết định học theo Lưu đại chấp sự ôm cây đợi thỏ.

Lưu Vân Kiếm Sư là thản nhiên nhất, thứ duy nhất bây giờ mà hắn muốn chính là Hợp Hồn Đan để chính thức trở thành kiếm tu, cho nên dù phải ngồi đợi đến thiên hoang địa lão thì hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái.

Con thỏ à không, Phạm chưởng quỹ của chúng ta bây giờ đang làm gì?

Ặc, không mở cửa làm ăn thì hắn chỉ biết tu luyện mà thôi, hắn đã vào Thiền Phòng tiếp tục tham ngộ Ngũ Hành Tụ Linh Quyết rồi.



Lê Minh là một người đàn ông có vẻ ngoài tầm ba mươi lăm, gương mặt chữ điền, dưới cằm có một chòm râu dê, khoác trên người một bộ đạo bào hai màu trắng đen. Y là Nội Điện Chấp Sự của Cung Phụng Điện, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ.

Ngày hôm qua, vừa nhận được lệnh của chín vị cung phụng, y đã rời khỏi đỉnh Huyền Vân để đi tìm một vị đệ tử Thiên Viện đã thất lạc tung tích, Xuất Vân Công Chúa.

Lần theo những dấu vết cuối cùng từ cảm ứng của Huyền Vân Ấn, y đã tìm tới được Liên Nguyệt Phường Thị, đồng thời biết được chỗ này đã từng bị bày xuống Cửu U Luyện Hồn Trận.

Nghe được tin này, Lê Minh liền điếng hồn, bởi y nghĩ nếu có thứ gì có thể giết chết được bốn vị chấp sự của Cung Phụng Điện thì chỉ có trận pháp này mà thôi. Mà khả năng cao chính là tu sĩ ngoại lai đã làm, bọn tu sĩ Kim Đan Kỳ chẳng dám làm thế này, không vì lý do gì khác, chỉ vì chúng đang đứng trên đất của Vân Thanh Quốc, có cho tiền chúng cũng không dám ra tay với người của triều đình, trừ khi chúng muốn bỏ xứ mà đi, mà có thế thì cũng sẽ bị truy nã đến chân trời góc bể.

Bọn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lại càng không, bởi vì Lê Minh biết một điều, những tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên trong đế quốc đều đã từng gặp qua Ngọc Vân Hoàng. Y đã từng nghe Ngũ Cung Phụng nói một câu, chỉ cần diện kiến qua hoàng thượng một lần thì chẳng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nào dám có ý đồ xấu gì với đế quốc hết. Chính Lê Minh cũng không hiểu vì sao Ngũ Cung Phụng lại nói thế, nhưng y cũng tin đó là chân lý.

Biết được rất có thể Triệu Ngữ Yên đã gặp độc thủ của kẻ đã bày ra Cửu U Luyện Hồn Trận, Lê Minh không dám liều lĩnh đến hiện trường mà vội truyền tin về cho Cung Phụng Điện để xin cứu viện.

Cũng bất ngờ thay, người nhận tin không phải là Cửu Cung Phụng Từ Thịnh như thường lệ mà lại là Phó thống lĩnh ngự lâm quân của đế quốc: Tiêu Tĩnh.

Người này y biết, chính là đệ nhị thiên tài của Tiêu gia, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Kim Đan, lại còn là hồng nhân bên cạnh Ngọc Vân Hoàng, tiền đồ vô lượng.

Nhưng mà thiên tài thì thiên tài, theo y nhớ thì Tiêu Tĩnh vẫn chỉ là Kim Đan Sơ Kỳ, mà kẻ địch lại là thế lực có thể giết chết ba cao thủ Kim Đan Trung Kỳ và một cao thủ Kim Đan Hậu Kỳ, Tiêu Tĩnh đến thì giúp ích được gì?

Sau đó y liền biết là vị Tiêu phó thống lĩnh kia còn mang theo ba ngàn ngự lâm quân đã luyện thành Kim Thương Quân Trận, thế là Lê Minh yên tâm ngay lập tức. Nhớ đến lần chiến dịch trước đi cùng Ngọc Vân Hoàng, y đã từng tận mắt nhìn thấy uy lực của quân trận này, đến nay vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm.

Lúc này đây, trên một sườn núi vắng bên ngoài Liên Nguyệt Phường Thị, Lê Minh đã gặp được Tiêu Tĩnh. Nhìn thấy hắn gặp mình đến mà vẫn còn ngồi trên lưng Tam Nhãn Bạch Sư, trong lòng y chợt có chút khó chịu, nhưng cũng không vì vậy mà tạo nên xung đột gì, chuyện quan trọng trước mắt là an nguy của Triệu Ngữ Yên, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Tất nhiên, ngoài mặt ác miêng một tí cũng không vấn đề gì, cho nên vừa đến trước mặt Tiêu Tĩnh, y liền lên tiếng trước. – “Ngài chính là Tiêu gia đệ nhị thiên tài, Tiêu phó thống lĩnh? Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” – Lê Minh chắp tay chào hỏi, thái độ không quá xa lạ nhưng cũng không gần gũi gì.

Những kẻ làm quan, đặc biệt là mấy tên kiêu ngạo coi trời bằng vung thường rất ghét bị gọi là phó này phó nọ, Tiêu Tĩnh cũng không ngoại lệ, Lê Minh lại còn vạch nỗi đau đệ nhị của hắn, muốn gây sự sao? Mắt của hắn chợt hiện hàn quang nhưng rồi tắt ngay lập tức, nghĩ đến công vụ, hắn chắp tay đáp lại. – “Lê chấp sự, bản quan nhận được lệnh của hoàng thượng đến để truy tra tung tích của Xuất Vân Công Chúa, có toàn quyền quyết định, mong Lê chấp sự hỗ trợ cho bản quan.” – Hắn vẫn ngồi trên lưng tọa kỵ, giọng điệu không chút khiêm nhường, nói xong còn lôi thánh chỉ ra dứ trước mặt Lê Minh.


Gặp thánh chỉ, đừng nói là Lê Minh, đến chín vị cung phụng cũng phải nhường, cho nên y không dám hao tâm tranh đấu miệng lưỡi nữa làm gì, vội bàn giao hết những gì bản thân đã tra được cho Tiêu Tĩnh.

‘Cửu U Luyện Hồn Trận? Hợp Hồn Đan? Cửa tiệm nhỏ? Vạn Năng Thương Hội? Phạm chưởng quỹ? Trận pháp phòng ngự?’ – Tiêu Tĩnh vắt tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ về những thứ mà tên Lê chấp sự này nói cho hắn. Phạm Hiên và cửa hàng của gã đã bị hắn liệt vào đối tượng hiềm nghi số một, hoặc cũng có thể nói là Tiêu Tĩnh đã coi gã là hung thủ luôn rồi, ai bảo tên kia quá đáng ngờ, đột ngột từ chỗ nào chui ra.

Nghĩ đến Hợp Hồn Đan, hắn cũng nổi lên tham niệm, nhưng mà muốn nuốt riêng thì rất là khó, vả lại chuyện quan trọng bây giờ là phải cứu ra Triệu Ngữ Yên, nếu thành công cứu được nàng, hoàng thượng ắt cũng sẽ trọng thưởng cho hắn, dù không bằng Hợp Hồn Đan nhưng có còn hơn không, lại còn gia tăng sự tín nhiệm của Triệu Lam đối với hắn.

Thế là hắn truyền lệnh cho tam quân trực tiếp tiến vào Liên Nguyệt Phường Thị.

‘Trận pháp phòng ngự cực cường sao? Xảo diệu quá thay, Kim Thương Quân Trận lại chuyên dùng để xuyên phá phòng ngự, ta muốn xem thử coi Vạn Năng Thương Hội kia có thể cứng chắc cỡ nào.’ – Tiêu Tĩnh thầm nghĩ.



Quay trở lại cửa hàng nhỏ.

Nắng chiều đã tới, Phạm Hiên rầu rĩ ngồi trong tiệm, tâm trạng rối bời. Hắn đã dùng nốt bốn tháng cuối cùng trong Thiền Phòng rồi a, tu vi chỉ dừng lại ở Luyện Khí Tứ Trọng đỉnh phong thì hết giờ.

Nhìn độ hoàn thành thấp lè của Nhiệm vụ: Khách đến! Khách đến!, hắn biết bản thân đã gặp phải bình cảnh. Chỉ là cái bình cảnh này khá kì lạ, nó không phải do hắn tu hành gặp chướng ngại, mà là vì bị người khác phá hoại chuyện làm ăn.

“Tổ cha cái bọn điên, rảnh quá hay sao mà chặn cửa người ta không cho khách vô? Này là ăn chặn trên miếng cơm manh áo a, chúng bây không sợ gặp trời phạt sao?” – Phạm chưởng quỹ chửi vọng từ trong tiệm ra bên ngoài.

Mười ba vị tu sĩ Kim Đan vẫn nhắm mắt dưỡng thần, xem Phạm Hiên như là không khí. Nhất là Lưu Vân Kiếm Sư, hắn thế nhưng mà giống như đang nhập định tham ngộ gì đó, hoàn toàn hòa hợp với mảng thiên địa xung quanh, chìm sâu vào trong dòng ý thức của chính mình.

Gặp bên ngoài không có phản ứng gì, Phạm chưởng quỹ tức muốn điên, hắn quay sang véo bụng con mèo béo, nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, than khóc với nó. – “Trời ơi Chiêu Tài ơi là Chiêu Tài, số ta khổ quá mà, buôn bán lời được có tí thì bị bọn cao thủ kia ganh ghét chặn cửa, đòi tiền bảo kê, ngươi nói ta phải làm sao đây?” – Lần này là hắn thật sự bế tắc, không biết làm gì mới xin nhờ nó.

Con mèo béo gạt tay hắn ra khỏi cái bụng mỡ của mình. – “Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài. Muốn giải quyết vấn đề? Thiệt là con meo nó dễ, ngươi cứ bán cho mỗi tên một viên đan dược rác rưởi gì đó là xong.” – Nó thản nhiên nói, thuận chân gãi mông.

Phạm Hiên nghe vậy liền trợn mắt, dùng tay bóp mặt nó một cái rồi mới nói. – “Nói như ngươi thì ta đã làm từ khuya. Uy tín nha Chiêu Tài, làm ăn thì phải có uy tín! Từ đầu ta đã bảo không có đan dược rồi, giờ lật lọng thì còn gì là uy tín của Vạn Năng Thương Hội nữa. Vả lại ta cũng không muốn để kẻ khác biết ta có thứ đan dược tà ác như vậy đâu, danh tiếng của cửa hàng sẽ thúi đó, làm gì còn ai muốn đến mua nữa, có khi lại xuất hiện lũ nhân sĩ chính nghĩa đến trừ ma vệ đạo thì ta biết phải làm thế nào?” – Hắn liến thoắng nói một tràng dài, không cho con mèo béo có cơ hội mở miệng.

Vô Địch đợi hắn nói xong, lần này thế mà không phản bác tên tuổi gì nữa. – “Ngươi cũng biết như vậy nha?” – Nó đột ngột đổi giọng thốt ra câu này, thái độ như đã biết trước là Phạm Hiên sẽ lý do lý trấu.

“Hả?” – Phạm chưởng quỹ ngớ người, cảm giác như mình đã trúng chiêu của con mèo béo.

“Ừm để ta xem xem, trận pháp không dùng được, đan dược không dám bán, hết thời gian tu luyện, có vẻ như Phạm đại chưởng quỹ của chúng ta đã bị dồn vào bước đường cùng rồi ấy nhỉ?” – Vô Địch liếm vuốt, sau đó tự hỏi một câu.

Phạm Hiên càng thêm cảnh giác, chăm chú nhìn nó một cách đề phòng vô cùng.

Con mèo béo không để ý đến thần sắc của hắn, nó ưỡn cổ một cái rồi nói tiếp. – “Hình như chỉ còn mỗi ta là Phạm đại chưởng quỹ có thể trông cậy vào đi?” – Thái độ rất chi là trịch thượng.

“Nói đi, ngươi muốn gì?” – Đến nước này mà Phạm Hiên còn không hiểu thì thôi.

Con mèo béo cũng vô thẳng vấn đề, nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. – “Đơn giản, giao dịch a!”

“Được.” – Phạm Hiên nghiêm túc gật đầu, sự tập trung đột phá hai trăm phần trăm.

Con mèo béo lôi Tụ Bảo Bồn ra. – “Từ đây về sau, nó do ngươi thăng cấp.”

“Không thể nào, ta còn phải tu luyện.” – Phạm chưởng quỹ lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy nhường một bước, mỗi bên năm mươi năm mươi. Không được nữa thì chẳng giao dịch gì nữa hết!” – Con mèo béo thế mà nở nụ cười nói ra câu này, nó thật sự có thể dùng miệng cười được kìa, cực kì nhân tính hóa, trông giống như đã ăn chắc được Phạm Hiên.

Phạm Hiên vẫn còn đắn đo suy nghĩ, tên này đã keo kiệt đến mức nào rồi? Đã có kẻ chịu chia một nửa phí tổn, thế mà đến pháp bảo của chính mình, hắn cũng không muốn nâng cấp.

Con mèo béo trợn mắt, đành phải cho hắn thêm một liều mạnh. – “Đếm tới ba, không được thì hủy giao dịch. Một, hai…”

“Deal à nhầm, đồng ý! Đồng ý!” – Phạm Hiên vội thét lên.

“Thành giao! Thế đi cho vuông, đàn ông đàn ang gì mà mãi do dự không quyết.” – Con mèo béo đứng thẳng dạy bằng hai chân, hai bàn chân trước của nó vậy mà có thể xòe ra được từng ngón, sau đó đan vào nhau, làm động tác khởi động.

Rắc, rắc!

Vươn người các kiểu cho thư gân giãn cốt, nó hất nhẹ đầu một cái rồi bảo với Phạm Hiên. – “Ra mở cửa, lâu quá miêu gia không luyện quyền, hôm nay phải chơi một buổi thật đã mới được.” – Phong thái cao nhân à không, cao miêu triển lộ mười phần.

Phạm chưởng quỹ bị khí thế của nó chấn nhiếp, kinh ngạc cực kì, vội chạy ra mở cửa tiệm.

Thông qua khe cửa đang dần mở rộng, Vô Địch híp mắt nhìn ra bên ngoài.

‘Nắng chiều a, quả là một thời tiết tốt để chơi đùa.’