Thần Bí Thương Nhân

Chương 29: Xác rùa bất tử (1)




Lưu Vân Kiếm Sư chắp tay mà đứng, ánh mắt xuyên qua làn sương khói, có chút ngưng trọng nhìn cửa tiệm trước mặt.

Không một vết xước.

Trong vòng chưa đến mười giây, kiếm của hắn đã đâm, bổ, chặt, chém vào cửa tiệm này hơn chín trăm lần, từ đủ mọi góc độ, thế mà vẫn chẳng thể để lại một vết tích gì. Phải biết, Vân Vụ Kiếm thế nhưng là Linh Khí Thượng Phẩm, lại còn từng là Bảo Khí Thượng Phẩm bị hư hại mới rớt phẩm chứ không phải mặt hàng thông thường gì.

Bên trong cửa hàng.

Vô Địch nằm ở trên quầy, cau có nhìn ra phía ngoài cửa.

“Con meo nhà nó! Tối nào cũng có người đến kêu cửa, không cho miêu gia ngủ hay sao?” – Con mèo béo nhỏ giọng rủa, sau đó liền phong bế thính giác, cụp tai nhắm mắt.

‘Hừ, hừ, có gõ vỡ Đạo Khí Cực Phẩm cũng đừng hòng phá được giấc ngủ của ta.’ – Đây là ý niệm cuối cùng của nó trước khi chìm vào cơn mộng mị.

Bên ngoài Vạn Năng Thương Hội.

Vút! Oong… oong…

Vân Vụ Kiếm bay trở trên tay Lưu Vân Kiếm Sư, sương bạc vẫn tiếp tục được tiết ra từ đầu mũi kiếm, càng lúc càng lan tỏa dày đặc.

‘Làm cho chướng khí mịt mù.’ – Mộc Diệu Tử có chút tức giận dùng tay xua đi đám sương mù, oán trách một câu. Tất nhiên, vừa bị đại sư huynh răn dạy xong, hắn đã học khôn, chẳng hề nói ra miệng mà chỉ giữ trong lòng.

“A Di Đà Phật, cửa hàng này quả nhiên là có đại trận bảo hộ, rắn chắc lạ thường.” – Hỉ Tín Đại Sư có chút tham lam nhìn chằm chặp Vạn Năng Thương Hội.

Theo lão thấy, cửa hàng này quả là thích hợp nhất với lão rồi. Mỗi lần bắt được cô gái nào đó mà bản thân muốn có một buổi vui vầy cá nước, lão chỉ cần hành sự tại trong cửa hàng là không sợ con mồi chạy mất mà cũng chẳng lo người khác đánh vào, thật là nhất cử lưỡng tiện.

“Quả thật cứng chắc, nếu không có lực công kích của tu sĩ Nguyên Anh, e rằng là chẳng thế nào phá nổi.” – Ngân Diệu Tử xuýt xoa bình phẩm.

“Hàaa, ba huynh đệ bọn ta cũng muốn thử độ cứng của nó một lần xem sao!” – Vương Đại lớn tiếng hô lên.

Hắn và Vương Nhị, Vương Tam đã được hợp xưng là Đại Lực Tam Sư Vương, ắt là phải có thần lực phi nhân đây.

Lưu Vân Kiếm Sư đang định sử dụng kiếm thức để phá trận, nhưng nghe nói ba tên thô lỗ này muốn ra tay, hắn liền đứng sang một bên chờ đợi. Có điều, chân nguyên của hắn vẫn không ngừng truyền vào Vân Vụ Kiếm để tạo thêm sương bạc, thứ đang không ngừng bao phủ xung quanh cửa tiệm nhỏ.

Trong ánh mắt hờ hững của Lưu Vân Kiếm Sư, ánh mắt chờ đợi của ba tên chấp sự Vạn Bảo Lâu, vẻ mặt tò mò của Hà Dương Ngũ Tử, vẻ mặt khinh thường của Hoặc Tâm Lão Quỷ, nụ cười khả ố của Đào Hoa Chân Nhân và nụ cười sâu xa của Hỉ Tín Đại Sư, ba huynh đệ họ Vương cùng bước ra phía trước.

Kim Đan chấn động, chân nguyên sôi trào, sau lưng ba người bọn họ xuất hiện một con sư tử, hoặc nói chính xác hơn là hư ảnh của một con sư tử khổng lồ đang khoác trên người một lớp áo giáp vàng.

Có người đồn rằng, cha mẹ của Đại Lực Kim Sư Vương chỉ là một đôi tán tu Trúc Cơ Kỳ, cả đời vào sinh ra tử, chắt chiu dành dụm, cuối cùng cũng mua được một quyển công pháp cao thâm cho ba đứa con của mình, mong thành tựu của bọn chúng sẽ không bết bát như hai người họ.

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, họ thế mà bị lừa, chỉ mua được một bộ công pháp luyện thể vô danh, thậm chí còn là tàn quyển, lúc biết được liền tẩu hỏa nhập ma rồi chết, chỉ để lại cuốn công pháp vô danh ấy cho ba huynh đệ họ Vương rồi qua đời.

Ai mà biết được, tên lừa đảo đã bán cuốn công pháp luyện thể ấy cũng chưa từng luyện qua nó, đọc qua thì thấy khó hiểu vô cùng, chưa biết luyện thành thì hiệu quả thế nào, lại gặp công pháp có thiếu sót nên vội tìm cách bán đi. Nào ngờ quyển công pháp ấy lại thực sự là hàng tốt, ba huynh đệ thế mà dựa vào nó luyện thành một thân đại lực và một môn Kim Giáp Thần Sư – Hộ Thể Thiên, vừa giúp họ có được thần lực hơn người, vừa cho họ một loại chiêu số phòng ngự tuyệt hảo.

Lúc này đây, Đại Lực Tam Sư Vương hội tụ toàn bộ chân nguyên vào nắm đắm, cùng nhau giáng một đòn sấm sét vào cửa của Vạn Năng Thương Hội.


Kim sư há mồm, tiếng gầm vang vọng trên toàn Liên Nguyệt Phường Thị.

Ầm!

Âm thanh va chạm vang lên chát chúa, bọn tán tu đang đứng ở xa quan sát cũng cảm thấy tai mình ù đi, đầu váng mắt hoa.

“A Di Đà Phật.” – Hỉ Tín Đại Sư chắp tay lại niệm một tiếng Phật hiệu.

“Quả là thần lực hơn người!” – Lưu Xuyên cảm thán, lại bắt đầu tính toán đến việc mời chào người cho Vạn Bảo Lâu.

“Thật thô lỗ.” – Đào Hoa Chân Nhân nhíu mày khẽ mắng.

‘Luyện thể chỉ là tà đạo, đi lâu sẽ gặp đường cụt.’ – Kim Diệu Tử nói với bốn tên sư đệ.

‘Hừ, luyện thể hơn người thì sao, thần thức chính là điểm yếu của các ngươi.’ – Hoặc Tâm Lão Quỷ tỏ ra khinh thường.

“Có thể đánh một trận.” – Lưu Vân Kiếm Sư lẩm bẩm, xiết chặt Vân Vụ Kiếm trong tay.

Một lúc sau.

Sương bạc tản ra, hư ảnh của Kim Giáp Thần Sư tiêu tán, Đại Lực Tam Sư Vương nhìn cánh cửa không chút hư tổn trước mặt, trong mắt ba người cùng hiện lên thần sắc thất vọng, sau đó liền lắc đầu lui lại.

“Cửa tiệm này thật sự quá tà môn!” – Vương Nhị vừa than thở vừa xoa nắm đấm của mình.

“Lưu đại chấp sự, vẫn là phải nhờ vào Phá Trận Phù của ngươi thôi. Nói đi, sử dụng thế nào?” – Vương Đại không nản chí vì thất bại, lập tức lôi Phá Trận Phù ra từ trong nhẫn trữ vật, hứng chí bừng bừng, có vẻ nóng lòng muốn thử.

Lưu Vân Kiếm Sư cũng mang Phá Trận Phù ra, không nói một lời. Mặc dù còn chưa thi triển kiếm thức của mình, nhưng hắn biết cũng nếu có dùng thì cũng chẳng được tác dụng gì, bởi uy lực của nó cũng không hơn đòn công kích vừa rồi của ba huynh đệ họ Vương bao nhiêu.

Hắn còn có vài kiếm thức mạnh hơn, nhưng đều là chiêu số áp đáy hòm, làm sao dễ gì thi triển ra để cho kẻ khác nhòm thấy.

“A Di Đà Phật.” – Hỉ Tín Đại Sư không biết từ lúc nào đã cầm sẵn Phá Trận Phù.

Hà Dương Ngũ Tử ngoài Mộc Diệu Tử ra thì không ai có ý định bày Đại Hà Phi Dương Trận. Kim Diệu Tử một tay khẽ giơ phất trần, tay còn lại phe phẩy tấm Phá Trận Phù.

Đào Hoa Chân Nhân và Hoặc Tâm Lão Quỷ cũng mang phù lục ra, không nói lời nào, chờ đợi Lưu Xuyên hướng dẫn.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã lấy Phá Trận Phù ra, trong mắt Lưu Xuyên và Lý Sơn, Triệu Giáp chợt hiện lên một tia khinh thường.

‘Cuối cùng vẫn phải dựa vào đồ vật của chúng ta, thế mà có kẻ trong lòng vẫn còn mang ý xấu.’ – Lưu Xuyên phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn mỉm cười hiền hòa.

“Chư vị dán linh phù lên trận pháp cần phá, sau đó dùng pháp lực dẫn nổ là được.” – Hắn lấy ra một tờ Phá Trận Phù khác, định làm mẫu cho bọn họ xem thử.

Chỉ là…


Nhìn cửa tiệm nhỏ trước mặt, Lưu Xuyên không hề phát hiện dù chỉ là một dấu vết của trận pháp, có chút lúng túng nhìn tấm phù trên tay, không biết nên làm gì tiếp theo.

Rồi hắn chợt nghĩ. – ‘Rất có thể là trận pháp đã hòa hợp làm một với căn tiệm này rồi nên không thể nhìn thấy. Ừm, khả năng rất cao là như vậy.’ – Càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng, Lưu Xuyên đã có quyết định.

Đưa mắt quan sát một hồi, nhìn thấy tấm biển vàng bắt mắt của cửa tiệm nhỏ, hắn liền có mục tiêu để ra tay. Thế là Lưu Xuyên lùi lại một bước, ném tấm Nhân Cấp Đại Phá Trận Phù trong tay bay về phía tấm biển của Vạn Năng Thương Hội, sau đó liền hét lớn. – “Chư vị còn chờ gì nữa?”

Sáu tấm Phá Trận Phù khác cũng theo tay của Lưu Vân Kiếm Sư mà bay ra, bám vào trên cửa, trên tường của Vạn Năng Thương Hội, chờ đợi kích hoạt.

Chỉ một giây sau, linh lực truyền vào, làm bảy tờ phù nổ tung.

Bụp! Bụp! Bụp!

Sấm to mưa nhỏ, bảy tờ Nhân Cấp Đại Phá Trận Phù quý giá ngay lập tức hóa thành tro tàn, tiêu tán trong không khí, chẳng mang lại bất cứ tác dụng gì, chỉ khiến Vạn Bảo Lâu chưa kiếm được Hợp Hồn Đan mà đã mất đi một khoản tiền to.

“Chuyện gì đây, không phải nói là có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp của tiệm này hay sao?” – Hoặc Tâm Lão Quỷ dùng giọng hằm hằm chất vấn Lưu Xuyên.

“Á hí hí, Lưu đại chấp sự, phù lục của ngươi không dùng được nha.” – Đào Hoa Chân Nhân thế mà không chống đối với Hoặc Tâm Lão Quỷ, hắn che mặt lại cười thỏ thẻ, có chút bỉ ổi.

“A Di Đà Phật, Lưu thí chủ, phải chăng Phá Trận Phù của ngươi là hàng giả?” – Hỉ Tín Đại Sư cũng cười tủm tỉm.

‘Vạn Bảo Lâu cũng bán hàng giả?’ – Hà Dương Ngũ Tử có chút lo lắng khi nghĩ đến điều này. Đạo quán của họ thường hay thu mua vật tư từ Vạn Bảo Lâu đấy.

‘Không ổn, sau chuyện này phải về kho hàng của bản môn để kiểm tra xem sao.’ – Ngân Diệu Tử làm người cẩn thận, hắn quyết định là sẽ kiểm nghiệm lại một lần tất cả những gì đã mua từ Vạn Bảo Lâu.

‘Quả nhiên, dù là đồ vật mua từ tạp thị hay từ Vạn Bảo Lâu vẫn có thể xuất hiện hàng chất lượng kém.’ – Đại Lực Tam Sư Vương truyền âm với nhau.

Học theo cha mẹ lúc còn sống, ba huynh đệ họ Vương rất là tiết kiệm linh thạch, thường mua hàng từ các tiệm nhỏ hoặc do tán tu bán trong phường thị chứ ít khi nào đến mấy chỗ như Vạn Bảo Lâu hay Thần Binh Các.

‘Đợi cướp được Hợp Hồn Đan, chúng ta thử vào tiệm này mua hàng xem sao, biết đâu lại gặp niềm vui bất ngờ.’ – Vương Đại nói với hai người đệ đệ.

Khá lắm, đã muốn cướp đồ của người ta, lại còn tính toán đến tìm mua bảo bối, những kẻ khôn như vậy, tu chân giới đầy.

‘Ngoại vật là không có giá trị, ta chỉ có thể tin vào kiếm trên tay mình.’ – Lưu Vân Kiếm Sư vuốt ve bảo kiếm trong tay, càng lúc càng đến gần với cảnh giới kiếm tu thực thụ.

Vẻ mặt của Lưu Xuyên hiện giờ lúc thì xanh, lúc thì đỏ, vừa xấu hổ vừa căm hận, tức giận nhìn kỹ cửa tiệm nhỏ trước mắt.

‘Lưu huynh, chuyện này phải làm sao? Phá Trận Phù cũng không có tác dụng.’ – Triệu Giáp vội truyền âm. Người khác không biết, chứ hắn và Lý Sơn là chấp sự của Vạn Bảo Lâu thì sao lại cho rằng Phá Trận Phù là giả được.

Ánh mắt Lưu Xuyên nhìn cửa tiệm nhỏ càng lúc càng rét lạnh, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn quyết định lôi ra con át chủ bài.

“Ta cũng không tin là ngươi chống đỡ nổi thứ này.” – Giở giọng hung ác, hắn chậm rãi lôi ra một món đồ từ trong nhẫn trữ vật.