Thần Bí Thương Nhân

Chương 17: Lại kiếm được tiền




Trở lại với diễn biến chính.

Khác với sự kinh ngạc thất thố của bọn tán tu, Phạm Hiên lúc này đang rất đau đầu đây.

Dựa vào tri thức về tu chân giới mà hệ thống truyền cho hắn, Phạm Hiên cũng biết Lục Chuyển Đan Vân đại biểu cho điều gì.

Đó chính là một đám lão quái vật sẽ đến tìm hắn a. Ở Khải Huyền Giới, không chỉ là Bắc Minh Vực, đan dược có Lục Chuyển Đan Vân cũng quý hiếm cực kì, có núi linh thạch cũng chưa chắc tìm ra được để mà mua. So với Hợp Hồn Đan, thứ này còn hấp dẫn bọn đại năng hơn rất nhiều lần, nhất là những tên Luyện Đan Sư chưa từng biết đến mùi chế tạo ra đan dược có Đan Vân.

Nhưng mà chuyện đã lỡ rồi, Phạm Hiên cũng không thể nào vì chuyện này mà giết người diệt khẩu được, hắn còn chưa vô nhân tính đến mức đó, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Cùng lắm thì hắn đóng cửa không làm ăn, núp trong cái xác rùa Vạn Năng Thương Hội này, xem xem có ai phá vỡ được nó không.

Chuyện quan trọng trước mắt là phải bán được hàng cái đã. Bán hàng, hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng, tu luyện tăng lên tu vi, đây chính kế hoạch trong ngắn hạn mà hắn đề ra.

Thế là, Phạm Hiên bắt đầu giả bộ cao nhân, dùng âm thanh nhẹ nhàng mà tang thương nói ra. – “Ừm, đúng là Lục Chuyển Đan Vân, có hợp ý ngươi không?” – Thái độ của hắn tựa như đang nói đến một thứ gì đó tầm thường thôi.

Lão già tán tu nuốt một ngụm nước bọt. – “Hợp, hợp ý. Nhưng mà tiền…, Phạm chưởng quỹ, tiểu nhân mua không nổi a.” – Giọng của lão đau lòng cực kì.

Lão cứ tưởng là có thể mua Trúc Cơ Đan để đột phá rồi, nhưng mà Trúc Cơ Đan có Lục Chuyển Đan Vân (gọi tắt là Lục Chuyển Trúc Cơ Đan) lại là một chuyện khác, ai có thể định được giá của nó đây. Lão cũng có thể bỏ đi chỗ khác mua, nhưng mà lỡ nhìn thấy nó rồi, trong lòng có nỗi không cam a. Vả lại nếu có Lục Chuyển Trúc Cơ Đan, tỉ lệ đột phá Trúc Cơ của lão chắc chắn sẽ cao hơn nhiều, dù sao thì bây giờ lão cũng không được như xưa, cơ thể suy bại, tỉ lệ đột phá thấp hơn bình thường rất nhiều.

“Mua không nổi?” – Phạm Hiên sửng sốt, sau đó liền hỏi lão. – “Mười vạn Linh Thạch Hạ Phẩm thôi, thật mắc như vậy sao?” – Giọng điệu hết sức chân thật, cứ như thể là hắn xem tiền tài chẳng khác gì cặn bã. Trong khi hắn còn đang thiếu nợ đến mấy vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.

Lần này, đến lượt lão già và bọn tán tu xung quanh kinh ngạc rồi.

Lão già tán tu há mồm to đủ để nhét vào quả trứng gà, thần sắc hiện vẻ không thể tin được. – “Chỉ mười vạn Linh Thạch Hạ Phẩm? Ta không nghe nhầm giữa hạ phẩm và trung phẩm sao?” – Phải biết, ngoài thị trường bán một viên Trúc Cơ Đan Ngũ Phẩm cũng mất đến ba vạn Linh Thạch Hạ Phẩm a, mà đó còn là chỉ để bù vốn chứ chẳng lời được bao nhiêu.

Một viên Trúc Cơ Đan bán ra thường có phẩm chất tầm Tam Phẩm với giá giao động từ bốn vạn rưỡi đến năm vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Trúc Cơ Đan Nhất Phẩm có giá tầm bảy vạn Linh Thạch Hạ Phẩm, còn Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan là mười vạn.

Nay Phạm chưởng quỹ này lại lấy ra một viên Lục Chuyển Trúc Cơ Đan nhưng lại đòi bán với giá của Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, hắn điên rồi sao?

Lão già và bọn tán tu không thể nào hiểu nổi, nhìn Phạm Hiên giống như một thằng ngốc.

Phạm Hiên cũng có nỗi khổ không kể ra được a, giá cả thương phẩm không phải là thứ hắn có thể khống chế được. Theo hệ thống truyền tin đến, thương phẩm của Vạn Năng Thương Hội thì phải bán theo giá niêm yết của Thương Hội, Thần Bí Thương Nhân không có quyền thay đổi. Nếu muốn có quyền tự do định giá, xin mời ký chủ tự chế tạo thương phẩm.

Còn tại sao giá Lục Chuyển Trúc Cơ Đan của Vạn Năng Thương Hội lại rẻ như vậy? Đó là tại vì thương phẩm của Thương Hội luôn là hoàn mỹ nhất a, quá trình chế tạo nhanh chóng, hoàn toàn không có xác suất thất bại. Thương Hội xác định được lượng tài nguyên để luyện chế nên một viên Lục Chuyển Trúc Cơ Đan là năm vạn Linh Thạch Hạ Phẩm, bán với giá gấp đôi chính là mười vạn, hoàn toàn tuân theo quy tắc ban đầu của hệ thống.

Tất nhiên là hắn không thể nói mấy thứ bí mật như vậy ra được, chỉ có thể bịa lý do ra để lấp liếm, tránh việc bị hiểu lầm là đần độn. – “Há, bình thường ta sẽ không lấy nó ra bán đâu, chỉ là hôm nay là lần đầu Vạn Năng Thương Hội khai trương, ta mới lấy ra bán và giảm giá ưu đãi vượt mức cho khách hàng đầu tiên của mình a.” – Hắn trợn mắt nói dối, âm thanh mang theo sự ấm áp khó tả.

Nếu Triệu Ngữ Yên có ở đây, chắc chắn sẽ hô to chưởng quỹ lừa người, tiệm này đã khai trương được mấy ngày rồi, nàng mới là khách hàng đầu tiên á, có thấy hắn hô hào giảm giá gì đâu.

Lão già tán tu không biết nha, lúc này lão chỉ thấy bản thân là kẻ hạnh phúc may mắn nhất trần đời, hai hàng nước mắt cá sấu chảy ra, cảm kích nhìn về phía Phạm chưởng quỹ.

Bọn tán tu còn lại thì hối hận đến xanh ruột, biết thế chúng đã giành mua trước lão già này, vậy thì có thể vừa có được bảo bối với chất lượng tuyệt hảo mà giá lại vừa rẻ đến bất hợp lý nữa.

Dù bọn chúng có hối hận ra sao thì cũng đã muộn, lão già bắt đầu lôi hết tích súc một đời của mình ra, cộng thêm với những thứ mà lão mót được trong đống đổ nát, vừa đưa linh thạch vừa bán đứt đồ vật, gom góp cho đủ mười vạn Linh Thạch Hạ Phẩm. Mặc dù giá mua lại đồ vật của Phạm Hiên thấp hơn so với thị trường khá nhiều, nhưng lão cũng mặc kệ.

Phạm Hiên thu tiền, sau đó tiện tay ném viên Trúc Cơ Đan cho lão già, suýt nữa thì khiến lão đứng tim mà chết.

Hừm, mười vạn Linh Thạch, lợi nhuận tổng hợp là năm vạn, Thần Bí Thương Nhân Tập Sự được chia 10% là năm nghìn Linh Thạch Hạ Phẩm. Phạm Hiên hí hửng, mặc dù tiền vừa tới tay chưa kịp sờ soạng đã bị bù trừ vô nợ, nhưng mà hắn chỉ cần bán thêm mấy món là hoàn nợ a. Đến lúc đó thì lợi nhuận được chia lại toàn là tiền trinh.

Phạm Hiên tưởng tượng đến cảnh tượng mình tắm trong một biển linh thạch, ánh mắt không nhịn được mơ màng. Sau đó, hắn liền thấy lão già tán tu với thần sắc không yên, chưa rời khỏi tiệm mà vẫn đứng run rẩy ở một chỗ.

“Ngươi còn muốn mua gì à?” – Hắn nhớ là lão gần như bán nồi bán sắt để mua Trúc Cơ Đan rồi mà, còn đủ tiền để mua gì khác sao.

Lão già tán tu nghe hắn gọi, ánh mắt chợt đỏ ngầu nhìn hắn, nước mắt lại không nhịn được một lần nữa chảy ra. – “Chưởng quỹ a, ngươi cứ đổi lại cho ta Nhất Phẩm Trúc Cơ Đan đi.” – Lão nói như gào khóc, trong giọng nói lẫn như thần sắc mang theo vô tận tiếc nuối.

‘Quỷ gì thế này, lão già này bị khùng à?’ – Hắn không hiểu chi ráo. Câu chuyện ba lưỡi rìu cũng chỉ là truyện cổ tích a, làm gì có ai từ chối bảo rìu vàng, rìu bạc không phải của mình đâu.

‘Meo ngốc! Hắn sợ chết đấy.’ – Vô Địch bỗng truyền âm cho hắn.

Sợ chết? Phạm Hiên nhìn vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa sợ hãi của lão già, xong lại nhìn đến ánh mắt của bọn tán tu xung quanh, lập tức hiểu rồi.

‘Mẹ kiếp, khách nhân của ta mà các ngươi cũng muốn đánh cướp? Định mang tiếng xấu cho tiệm của ta sao?’ – Phạm Hiên tức điên lên được. Hắn cũng không muốn có người loan tin rằng, một tu sĩ vừa mua thương phẩm của Vạn Năng Thương Hội, sau khi ra cửa liền bị đánh chết, vậy thì còn đâu là uy tín nữa.

Hắn cũng chưa biết là, ở tu chân giới còn có nhiều vụ ghê tởm hơn như vầy nhiều. Khách hàng vừa đi khỏi, ông chủ liền phái người đi cướp trở về, ở đâu cũng không thiếu trường hợp như vậy a.

Phạm Hiên lập tức tìm cách giải quyết, ngay sau đó, hắn liền có chủ ý.

Thế là hắn hỏi lão già. – “Có một nghìn linh thạch không?”

Lão già không hiểu sao hắn lại hỏi điều này. – “Có, có. Nhưng để làm gì, ta chỉ muốn đổi lại Trúc Cơ Đan thôi chưởng quỹ.”

Phạm Hiên nghiêm túc nói ra. – “Một nghìn linh thạch, cho ngươi mượn phòng của ta để đột phá, có trận pháp tụ linh hỗ trợ, không ai có thể quấy nhiễu, an toàn tuyệt đối.” – Đây chính là cách giải quyết của hắn.

Theo hệ thống thì hắn là Thần Bí Thương Nhân, là nhân sự duy nhất mà Vạn Năng Thương Hội hiện có. Mà thân là người của Vạn Năng Thương Hội, hắn được một ưu đãi là được cấp phòng ở miễn phí, và phòng của hắn thuộc toàn quyền sở hữu của hắn.

Phạm Hiên nếu có bản lĩnh dựa vào nó để sinh lợi thì đó hoàn toàn là thu nhập của hắn, Vạn Năng Thương Hội sẽ không lấy một tơ một hào, tất nhiên là cũng không được tính vào lợi nhuận tổng hợp. Nhờ vậy mà Phạm Hiên mới nghĩ ra cái chủ ý này.

Lão già nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ, vội vàng đưa hết tất cả những gì còn sót lại đưa cho Phạm Hiên.

Ừm, chỉ có chín trăm chín mươi mốt Linh Thạch Hạ Phẩm, thiếu chín viên, nhưng Phạm Hiên cũng châm chước cho qua. Không có cách, này là hoạt động thương nghiệp riêng của hắn, hắn định giá, hắn tùy ý, không bị bất kỳ hạn chế nào.

“Lên lầu, rẽ trái, nhớ khóa cửa lại.” – Thu tiền xong, hắn liền nói với lão già.

“Tạ ơn chưởng quỹ, tạ ơn chưởng quỹ.” – Lão già tán tu liên tục nói tạ ơn, thần sắc cảm kích vô cùng. Đây chính là ơn tái tạo a, lớn hơn cả trời.

Đám tán tu nhìn theo bóng lưng lão dần khuất nơi phía cầu thang, ánh mắt hết sức tiếc nuối, chỉ là không hề có một tia xấu hổ. Chịu thôi, tư tưởng cướp bóc này ở tu chân giới là thứ gì đó quá bình thường, là chuyện hiển nhiên, ngươi không làm mới là khác người đấy.

Phạm Hiên thấy cũng chả thèm than trách gì. Hắn không phải Giang tràng chủ, hắn là Phạm chưởng quỹ, không có lòng dạ thay đổi tu chân giới, thiết lập luật pháp gì đó. Hắn chỉ muốn kiếm được nhiều linh thạch, nâng cao tu vi, phát triển cửa tiệm của mình, thủ vững bản tâm không để bị những thứ dơ bản của tu chân giới làm ô uế là được.

Hắn hài lòng nhét thu nhập vào trong Thần Kỳ Tụ Bảo Nang, sau đó liền ngẩng đầu nhìn đám tán tu đang đứng chật ních trong tiệm, cao giọng hỏi. – “Tiếp theo là ai?”