Sáng sớm hôm sau,
thời điểm Vân Hi xuống lầu liền đón nhận khuôn mặt tươi cười nhưng hơi
thở sặc mùi âm mưu của Chung Mỹ Cầm cùng Lăng Nhã Nhược, trước đó bọn họ luôn xem nàng như người không tồn tại, nhưng là hôm nay Chung Mỹ Cầm
nhìn đến Vân Hi như cũ vẫn là bộ quần áo bình thường, tóc buộc gọn gàng, mang theo một cái kính đen to bản, bà ta tiến đến thân thiết kéo tay
Vân Hi, trên mặt nụ cười giả dối,“Vân Hi a, dạo này mẹ bận quá không có
quan tâm nhiều tới con, xem này con gầy quá!”
Nói xong còn nhìn
nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt rõ rang lộ vẻ khinh thường, Lăng Nhã
Nhược cũng là làm bộ dáng chê bai hèn mọn mà còn trái lương tâm nói lời
khách sáo, làm cho Vân Hi theo bản năng rút lại tay lui về phía sau vài
bước, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bọn họ cùng ngồi dùng cơm số
lần căn bản đếm không hết mười ngón tay, trước kia có Lăng Trí Xa ở bọn
họ còn để ý gọi nàng cùng ăn, nhưng sau này Vân Hi nhìn thấy Lăng Trí Xa không dám chống đối Chung Mỹ Cầm luôn luôn làm theo ý bà ta, nàng đối
với hắn một chút hảo cảm cuối cùng cũng không còn.
“Con muốn đi
làm rồi!” Vân Hi cho tới bây giờ đều không có gọi bà ta một tiếng mẹ,
chỉ có ở trước mặt Lăng Trí Xa thì không thể không gọi, mà ở trong lòng
của nàng, người đàn bà này không thể so sánh cùng mẹ Trang Thi Ngữ, lòng của nàng cũng chỉ có một người mẹ đã chết!
“Nga, kia ăn xong bữa sáng hẳn đi, mẹ đưa con đi làm, con làm ở công ty nào ở đâu?” Chung Mỹ
Cầm trên mặt a dua tươi cười, đối với Vân Hi mà nói đó cũng là châm
chọc, bà ta khi nào thì quan tâm nàng rồi!
“Không cần, con sắp
muộn, con đi trước!” Vân Hi lịch sự cúi đầu chào, tránh khỏi Chung Mỹ
Cầm, sau đó cũng không nhìn đến Lăng Nhã Nhược đã muốn ngồi vào bàn cơm, rất nhanh hướng bên ngoài bước đi.
Hiện tại ngẫm lại lời nói của Bùi Bùi, Vân Hi xoay người nhìn biệt thự hoa lệ, rồi tự giễu nở nụ cười, nàng đã đến lúc đi rồi!
Đến khi vào công ty Vân Hi mới phát hiện, bình thường những nữ nhân viên đã trang điểm rất đẹp rồi, hôm nay lại càng rực rỡ hơn, quần áo hở hạng lộ liễu, trên mặt phấn dày một lớp, thỉnh thoảng lại soi gương trang điểm
lại, ánh mắt nhất trí nhìn về phía đại sảnh, không cần đoán nàng biết
hết thảy đều là bởi vì ngày hôm qua thần bí tổng giám đốc xuất hiện mà
khiến cho mọi người loạn thành như thế này.
Không để ý đến những người này, Vân Hi nhìn thoáng qua rồi trực tiếp đi vào rồi thang máy, về tới bàn làm việc của mình.
Thời gian vừa mới điểm đúng chín giờ, trước cửa công ty chiếc Bugatti uy
long xuất hiện, Mẫn Thiên Hữu một thân tây phục màu đen cắt may tinh tế
bước xuống xe, đem xe cái chìa khóa ném vào tay Niếp Thịnh phía sau, đem chiếc xe của Mẫn Thiên Hữu lái hướng bãi đỗ xe cách đó không xa, lúc
Mẫn Thiên Hữu ngửi thấy nồng đậm mùi nước hoa khi đi vào đại sảnh, hắn
mới phát hiện chỗ thang máy nữ nhân viên tụ tập đông đến có thể chia làm hai đội bóng đá rồi.
Mắt lạnh đảo qua, trước mặt hắn hiện giờ
gầy có, béo có, quyến rũ xinh đẹp, cái gì cần có đều có, nhìn trong mắt
hắn cũng là thật sâu chán ghét, ngay sau đó, bạc môi mở ra, âm thanh
mang theo độ lạnh có thể đông chết người nói,“ Thiên Thừa chúng ta không cần gái bán phấn buôn son, nếu ngày mai vẫn là tình huống như thế này,
các người đừng đến làm việc nữa!”
Ánh mắt lạnh như băng, lời nói
vô tình, Mẫn Thiên Hữu chân trước vừa bước vào thang máy lại đưa tới
hàng loạt tiếng nhốn nháo của bọn họ.
“Cực giỏi, manly quá!”
“Ah, tổng giám đốc chúng ta phát hỏa, bộ dáng cũng thật là mê người a!”
“Mỗi ngày có thể gặp người đàn ông mị hoặc như vậy, khai trừ khỏi công ty tôi cũng cam nguyện rồi!”