Vân Hi ôm Duyên
Phong đi vào quán cà phê, cũng chưa nhìn thấy cha mẹ nào đang cãi nhau
như cậu bé nói, Tiểu Duyên Phong động tác mạnh dạn đi đến chiếc ghế
ngồi, tuyệt không sốt ruột,“Mẹ tìm không thấy ta khẳng định sẽ sôt
ruột!”
Nó vừa nói chuyện ngón tay vừa chỉ phía sau Vân Hi,
nàng đã thấy một cô gái tuổi xấp xỉ với nàng, mắt to có cùng đôi mắt
sống động của Duyên Phong, nànng thế mới biết, cô gái này chính là mẹ
Duyên Phong.
An Kỳ sốt ruột nhìn khắp quán cà phê, khi nhìn đến
nơi Duyên Phong dường như không có việc gì ngồi đó, nàng rất nhanh vọt
đến đem Duyên Phong ôm vào trong lòng, nàng thật sự là hồ đồ rồi, vì
cùng Tiêu Trác giận dỗi mà quên mất Duyên Phong.
“Mẹ An Kỳ, ba ba đâu?” Tiểu Duyên Phong từ trong lòng An Kỳ ngóc đầu dậy, mắt to dạo
qua một vòng không thấy được Tiêu Trác, trong lòng lại vui vẻ, bình
thường mẹ luôn bị ba ba chiếm lấy, nó muốn cho mẹ ôm nhiều hơn một chút
ba ba cũng không chịu, hiện tại nhìn thấy An Kỳ không để ý tới Tiêu
Trác, đương nhiên là niềm vui của nó rồi!
“Không biết, bị mẹ bỏ
qua rồi, nhìn đến là phiền lòng!” An Kỳ bỉu môi lộ ra nét ngây thơ của
cô gái nhỏ, Vân Hi có chút giật mình đôi mẫu tử này, không nghĩ tới cô
gái tuổi trẻ như vậy dĩ nhiên là mẹ của một đưa trẻ ba tuổi rồi.
An Kỳ giờ mới chú ý thấy Vân Hi ngồi đối diện, cô gái rất xinh xắn khí
chất dịu dàng, nàng thế mới biết do Vân Hi đưa Duyên Phong về nơi này.
Vừa rồi An Kỳ cùng Duyên Phong đến đây liền thấy Tiêu Trác cùng một cô gái
tuổi còn trẻ ngồi ở chỗ kia nói nói cười cười, nhìn kỹ mới biết được đó
là cô giáo ở vườn trẻ của Duyên Phong, nàng lập tức phát hỏa, hắn vậy mà sau lưng nàng tìm phụ nữ khác, thật không thể tha thứ!
Tiêu Trác nhìn thấy An Kỳ liền ngẩn ra một chút rồi lập tức bỏ lại cô giáo kia
đuổi theo An Kỳ đi ra, hai người cãi nhau quên mất Duyên Phong còn ở đó, An Kỳ một mạch bỏ đi ra ngoài, Tiêu Trác đuổi theo nàng, Duyên Phong tự nhiên bị xem như không khí.
Tiểu Duyên Phong tuyệt không sốt
ruột, trên thực tế cậu bé đã hiểu được sự việc, mỗi lần ba ba đi vườn
trẻ đón, Duyên Phong đều nhìn thấy cô giáo trẻ liếc mắt đưa tình đến ba
ba, sau khi trở về nó vụng trộm báo cáo với An Kỳ, ai bảo ba ba Tiêu
Trác luôn chọc nó, chỉ biết thương em gái, thương mẹ, mà không chú ý nó
nha!
Ngày hôm qua tan học, cô giáo của Duyên Phong cố lấy dũng
khí hẹn Tiêu Trác, hắn đương nhiên cự tuyệt, một lòng sớm đã tràn đầy
hình ảnh kiều thê trong nhà, hắn căn bản xem thường những phụ nữ liếc
mắt đưa tình với hắn, nhưng cô giáo kia lấy Duyên Phong làm cớ, Tiêu
Trác nghĩ một chút mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng không nghĩ tới lại
trúng kế ly gián của tiểu tử kia, nó về báo cáo cho An Kỳ, cũng không
xem ba ba hắn là vì ai mới nhận lời mời!
“Cô là Vân Hi a, cám ơn
cô mang Duyên Phong trở về, thiếu chút nữa hù chết tôi rồi!” An Kỳ lòng
còn sợ hãi nhìn Vân Hi, sau liền tươi cười ấm áp hoạt bát như cô gái
nhỏ, ngay cả Vân Hi cũng bị cuốn hút, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt
nhưng hảo cảm hai người dành cho nhau nhiều như đã quen biết từ lâu,
Tiểu Duyên Phong lại rất thích Vân Hi.
Ngồi một lát, Vân Hi còn
phải về công ty nên chuẩn bị đứng dậy rời đi, An Kỳ nhiệt tâm đề nghị
đưa nàng trở về, Vân Hi xấu hổ, nghĩ mình hiện tại lâm vào tình cảnh vốn không thể cự tuyệt, An Kỳ nắm tay Duyên Phong, hai mỹ nữ cùng một thiên thần nhỏ hiển nhiên trở thành một bức tranh mỹ lệ nơi quán cà phê tao
nhã.
Vân Hi dẫn đầu đi ra ngoài, ngay khi An Kỳ vừa đẩy cửa đi ra Vân Hi nhìn thấy xuất hiện bên cạnh An Kỳ một bóng dáng cao lớn, ngay
sau đó là tiếng nói trầm thấp.
“Kỳ Kỳ, em thực không lương tâm,
anh yêu em như vậy, thế nhưng em lại không tin anh!” Xuất hiện ở trước
mặt Vân Hi hé ra khuôn mặt đẹp đến tà đạo, lộ ra một cỗ khí phách lại có chút tính trẻ con, nhất là khi nhìn An Kỳ, ánh mắt nhu hòa dịu dàng có
thể nói là chảy cả nước, Vân Hi nhìn ra đó là thật sự là tình yêu của
người đàn ông đối với cô gái yêu quý nhất.
“Đưa chìa khóa xe cho
em!” An Kỳ đợi hắn lấy, trực tiếp đưa tay vào túi quần của hắn lấy ra
chìa khóa, Vân Hi nhìn có chút trợn tròn mắt, vừa rồi đúng là bộ dạng
không thèm quan tâm đến mỹ nam trước mắt, lấy chìa khóa xong An Kỳ tươi
cười nhìn Vân Hi nói,“Vân Hi, đi thôi, tôi đưa cô!”