Vân Hi đứng ở ven đường nhìn Mẫn Thiên Hữu biến mất, trong lòng như là mất mát cái gì.
Nàng không nghĩ tự mình đa tình cho rằng hắn trong lòng có nàng, hắn là một
người đàn ông có đầy đủ mọi ưu điểm, mà nàng, là chị dâu hắn mà thôi,
đúng vậy, nàng có tư cách gì ôm hy vọng xa vời đâu?
Đợi sau
khi xuống xe Vân Hi mới phát hiện, lúc nàng cùng hắn đi ra không mang
theo gì, trên người căn bản không mang tiền, chết tiệt Mẫn Thiên Hữu để
nàng một mình ở đây, nàng làm thế nào trở về?
Vân Hi có chút khóc không ra nước mắt, nàng chưa bao giờ biết đàn ông lòng dạ hẹp hòi hơn
cả phụ nữ ấy chứ, nhất là thần bí giống như Mẫn Thiên Hữu, nàng vĩnh
viễn không biết giấu ở dưới vẻ tươi cười đó là một loại biểu tình gì?
Ngay khi Vân Hi đứng ở tại chỗ bồi hồi, nhìn trước mắt những chiếc xe qua
lại, nàng có chút quẫn rồi, thật không thể trở về công ty sao?
Vân Hi đang đi từ từ bên đường, không biết từ lúc nào chạy đến một bóng
dáng nhỏ xíu, ôm lấy chân Vân Hi, nàng cúi đầu, liền nhìn thấy một cậu
bé khoảng ba bốn tuổi vô cùng xinh xắn.
Một thân mặc tây phục nhỏ màu bạc, bên trong phối hợp sơ mi trắng, quần bò nho nhỏ, gương mặt
xinh xắn lộ ra vẻ tuấn mỹ từ nhỏ. Cặp mắt màu hổ phách hấp dẫn người
nhìn, làm cho người ta không dứt ra được.
Chỉ một cái nhìn Vân Hi trái tim đột nhiên nhảy lên, loại cảm giác này đến rất là kỳ diệu, đứa nhỏ……
“Chị, rất xinh đẹp a!” Cậu bé giơ lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhìn thấy Vân Hi thì không chút nào keo kiệt đối với nàng nhoẻn miệng cười, tay
ôm chân nàng cũng không buông ra, Vân Hi ngồi xuống, vuốt má cậu bé,
khóe miệng không tự giác cong lên, tiểu quỷ này mới là đẹp.
“Nhóc con, như thế nào một mình ở chỗ này? Cha mẹ đâu?” Vân Hi nhìn phía sau
bé cũng không có người lớn đi theo, mà vẻ mặt bé lại như hờn giận, lôi
kéo Vân Hi chỉ vào quán cà phê đối diện nói,“Bọn họ cãi nhau rồi, đem ta ném đi!”
Ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách sáng rọi khác
thường, Vân Hi nghe được có chút nghi hoặc, nào có cha mẹ cãi nhau đem
đứa nhỏ ném ra ngoài?
Cậu bé kia nhìn Vân Hi khuôn mặt thanh tú,
không hiểu sao rất thích, một đôi tay nhỏ bé đã muốn hướng trên người
nàng cọ, nhất thời, một loại hương thơm sữa ở trẻ nhỏ quanh quẩn ở chóp
mũi Vân Hi, nàng trong lòng có chỗ nào đó nhẹ nhàng xúc động.
Vân Hi thuận thế ôm lấy nó, không nghĩ tới cậu bé kia nhân cơ hội ở trên
mặt nàng hôn chụt một cái, rồi nở nụ cười vui tươi hớn hở.
“Chị
mang em đi tìm bọn họ được không? Mẹ nếu tìm không thấy sẽ rất lo lắng!” Thiên tính thiện lương Vân Hi ôm cậu bé hướng về quán mà vừa rồi nó chỉ đến, người luôn luôn khôngthích cùng người xa lạ thân cận là nàng
cũng không có biện pháp cự tuyệt một đứa bé.
“Hiện tại hẳn là ba ba có vẻ yếu thế!” Cậu bé kia trên mặt nhìn qua có chút như vui sướng
khi người gặp họa, khi Vân Hi ôm nó đi về phía trước, nó dùng tay vòng ở cổ nàng, trên người nàng nhận thấy được một hương vị cùng mẹ rất tương
tự.
“Em tên gì?” Vân Hi lần đầu tiên ôm đứa nhỏ, trong lòng không thể nói lên cảm giác, thực ấm, thực cảm động!
“Ta gọi là Duyên Phong, Tiêu Duyên Phong!” Cậu bé kia lễ phép trả lời, ánh mắt không che dấu được quý khí.