“Không phải bảo cô
cách xa Mẫn Hiếu Triết một chút, cô là đứa ngốc sao?” Mẫn Thiên Hữu phẫn nộ vỗ tay lái, từ khi nào mà hắn một lòng muốn đối phó Mẫn Hiếu Triết
lại dần dần di chuyển lực chú ý đến cô gái này rồi!
“Anh nói đạo
lý được không, tổng giám đốc chính là hảo tâm giúp đỡ tôi mà thôi!” Vân
Hi cảm thấy lúc này Mẫn Thiên Hữu có chút không nói lý, hắn như vậy
ngang ngược độc tài, nàng đã nghe hắn cùng Mẫn Hiếu Triết bảo trì khoảng cách rồi, hiện tại là Mẫn Hiếu Triết chạy đến nàng, nàng có biện pháp
nào?
“Cô quá tài giỏi rồi a, một Thượng Trạch Nhất, một Mẫn
Hiếu Triết, cô đang muốn cho tôi đội nón xanh sao?” (đội nón xanh là cắm sừng đấy) Mẫn Thiên Hữu thốt ra là mình chứ không nhắc tới Mẫn Thiên
Hợp, lời nói ra rồi cũng không cảm thấy không ổn chỗ nào.
Nhưng
nghe vào tai Vân Hi thì có chút hồ đồ, rõ ràng giữa bọn họ và nàng cái
gì quan hệ cũng không có, như thế nào đến miệng hắn liền thay đổi thành ý tứ khác rồi, còn có, hắn vừa rồi nói cho hắn mang nón xanh là ý gì?
“Hiếu Triết là em họ của anh, anh đối với hắn có thành kiến sao?” Vân Hi ngay từ đầu liền hoài nghi quan hệ của bọn họ rồi, mà ở Thiên Thừa mấy ngày
nay tới giờ nàng lại thấy rõ ràng, ở trước mặt Mẫn Thiên Hữu, Mẫn Hiếu
Triết là cấm kỵ!
“Câm miệng, cô chỉ cần nhớ kỹ thân phận mình là
tốt rồi!” Mẫn Thiên Hữu quát lớn chặn vấn đề của nàng, hiển nhiên không
muốn làm cho nàng biết ân oán của bọn họ, không phải chỉ cần là anh em
họ là có thể hóa giải.
Chỉ biết đối với nàng hung hãn, Vân Hi ủy
khuất mím môi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đối với người bên cạnh cũng không để ý nữa!
Khi xe đến nội thành di động Mẫn Thiên Hữu
vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình tựa hồ có chút phiền toái, để cho điện thoại reo mà không nghe, Vân Hi nghe tiếng quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong nháy mắt, một cảm giác điện giật
làm cho nàng giống như tiểu hài tử làm sai chuyện, trong ngực nhảy loạn
cào cào.
“Anh không tiếp sao?” Di động lại một lần nữa vang lên, Vân Hi nghi hoặc nhắc nhở hắn.
“Nếu tôi cùng cô gái khác đính hôn, cô sẽ nghĩ thế nào?” Mẫn Thiên Hữu nhìn
di động không ngừng vang lên, nhưng không nghĩ nghe, đàn bà đều là động
vật phiền toái! Mà hắn, đột nhiên muốn xác định trong lòng của nàng có
hắn hay không?
“Đính hôn?” Vân Hi thì thào một lần, về sau hít
một hơi,“Có liên quan tới tôi sao?” Trong lòng đau nhứt một chút nhưng
vài giây sau nàng tự hỏi vì cái gì muốn hỏi nàng vấn đề này, giữa bọn họ dù sao cái gì cũng không có.
Nhưng là vì cái gì, Vân Hi nghĩ đến Lăng Nhã Nhược, còn có Tả Thiến từng cùng hắn có hôn ước, nàng trong
lòng cũng cảm thấy không vui.
Ngay sau đó, Mẫn Thiên Hữu nghe
được nàng trả lời, khuôn mặt tuấn tú nguyên bản đang âm lãnh lại càng u
tối, cùng nàng có liên quan gì? Từ miệng nàng cũng chỉ có thể nói ra vài từ nàysao?
Hành động của hắn đối với nàng, chẳng lẽ một chút cảm giác đều không có sao?
“Đúng vậy, với cô thì có liên quan gì?” Mẫn Thiên Hữu lập lại câu nói rồi đạp phanh xe dừng lại, toàn bộ không khí trong xe tựa hồ tràn ngập tức giận làm cho Vân Hi không tự chủ được run rẩy.
“Xuống xe!” Mẫn Thiên
Hữu cố nén xúc động muốn bóp chết nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ, tốt
lắm, cô gái nàychưa hiểu được hắn tức giận là gì, vì hắn quá dung túng
nàng rồi sao?
Vân Hi bị dáng vẻ tức giận của hắn dọa đến, tay run run mở cửa xe đi xuống, chiếc xe màu đen Bugatti liền biến mất ở trước
mắt nàng, nàng không rõ hắn như thế nào lại giận đến thế?