Ban đầu là hai người
bây giờ trở thành ba người, Vân Hi chỉ yên lặng nghe hai người họ nói
chuyện, yên lặng đến mức nàng giống như một khán giả.
“Cô đi
đâu?”. Nhìn thấy Vân Hi đứng dậy, Mẫn Thiên Hữu nhìn lên nàng, trong ánh mắt không có gì khác lại nhưng lại khóa chặt nàng.
“Tôi đi
toilet, hai người cứ trò chuyện.” Vân Hi cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, nàng có chút tức giận liền quay đầu đi, nhưng lại không biết mình đang tức giận cái gì.
Từ toilet đi ra, cách một cửa thủy
tinh nàng nhìn thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, mà Mẫn Thiên Hữu
cũng nhếch môi cười thõa mãn, hắn cho tới bây giờ đều chỉ phát giận với
nàng, khi nào thì có thể cười dịu dàng như vậy cùng nàng?
Càng nghĩ càng buồn bực, Vân Hi dứt khoát không trở lại chỗ ngồi, nàng đi thẳng ra cửa không muốn nhìn thấy hai người kia nữa.
Buổi trưa nhiệt độ có chút cao, Vân Hi mới vừa ra khỏi nhà hang nên có
chút choáng váng đầu, nàng phải dựa vào vách tường chờ thích ứng mấy
giây mới bước đi tiếp. Nơi này cách công ty không xa, nhưng trời đang
nắng gắt mà nàng tự làm khổ muốn đi về.
Ngay cả chính nàng đều cảm thấy kỳ lạ, mặc kệ hắn ở cùng Lăng Nhã Nhược hay Rita, nàng tại sao phải tức giận?
Nàng vừa đi vừa nghĩ như thế, đến khi bên người phát lên âm thanh chói tai, nàng mới sực tỉnh.
Sau một giây, nàng mới nhận ra bây giờ là lúc chuyển đổi tín hiệu đèn còn
nàng đã đứng ở nữa đường, hai bên người là tiếng gào thét của dòng xe
đang qua làm cho nàng sợ hãi, bưng kín tai đứng nguyên tại chỗ, một cử
động nhỏ cũng không dám.
“Chết tiệt, ở đâu ra thế này?” Vân Hi
còn có thể nghe được âm thanh chửi rủa của những chiếc xe chạy ngang
nàng, dòng xe nhanh nhanh cứ tới lui ở trước mặt, làm cho nàng có cảm
giác mình như đứa trẻ lạc đường, bất lực nhìn đèn đỏ ở phía đối diện.
“Con mẹ nó, đàn bà của lão tử mày cũng dám mắng à?”. Chỉ nghe được một âm
thanh khác hung hậu chửi bới, theo đó là một đôi chân thon dài, đang
bước xuống chiếc xe thể thao dừng ở trước mặt nàng. Vân Hi đã bị ôm vào
một vòng tay ấm áp cùng hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá quay quanh, Vân
Hi như bắt được chiếc phao cứu sinh, nàng gắt gao nắm chặt áo Thượng
Trạch Nhất.
Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng phanh xe khẩn
cấp, than thể nàng bị xoay tròn chin mươi độ, chỉ có đôi bàn tay ấm áp
vẫn nắm chặt hông nàng, còn nàng đã bình yên đứng xuống bên đường.
“Lăng Vân Hi, cô muốn chết à!” Không buông nàng ra, Trạch Nhất còn gần nàng
hơn. Gõ đầu nàng khiển trách, mới vừa gặp nàng đã đột nhiên chạy đến
giữa lộ, hù dọa hắn tim muốn ngừng đập.
Nàng chỉ là một quân cờ
trong kế hoạch của bọn họ, ngay khi thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn khẩn
trương còn hơn cả chính nàng, hắn tự nói với mình đây chỉ là xuất phát
từ trách nhiệm đối với con mồi, nên mới có thể lo lắng như vậy.
“Cám ơn.” Vân Hi mặt trắng bệch, ai nhìn vào cũng không nỡ trách mắng nàng,
Vân Hi cũng biết, nếu không có Thượng Trạch Nhất, chắc chắn nàng đã bị
xe đụng phải, theo bản năng nói tiếng cảm tạ làm nàng cũng quên mất
thành kiến đối với hắn.