Loại nước hoa Dior nữ
này cùng với kiểu nước hoa nam mà Mẫn Thiên Hữu đang sử dụng chính là
loại nước hoa tình nhân, hiện tại nghe yêu cầu này của hắn, không thể
nghi ngờ rằng đã làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, tim đập mạnh và loạn nhịp nàng xoay người nhìn Mẫn Thiên Hữu, mà hắn ngay cả đầu cũng chưa nâng
lên, tựa hồ đó chính là một câu nói vu vơ, làm cho nàng sinh ra hoài
nghi đối với sức quyến rũ của chính mình.
Hắn nói một câu không thích, nàng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui mà nhận!
“Em biết rồi, Thiên Hữu!” Lăng Nhã Nhược trên mặt nhăn nhó đã muốn chuyển
sang màu xanh tím, nàng khi nào thì ở trước mặt đàn ồn làm mắt tự tôn
như vậy, chỉ có thể là Mẫn Thiên Hữu, hắn chính là quá lãnh khốc, nàng
cũng vui vẻ chịu đựng.
Vân Hi cố ý kéo dài thời gian, muốn lâu
một chút mới trở lên, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Lăng Nhã Nhược gây cho nàng cũng chỉ có tự ti cùng thương tổn, mà hiện tại nàng cũng không tưởng sẽ lại cùng cô ta có gì liên quan, nhớ rõ lần trước cô ta miệng lưỡi vũ
nhục nàng, trong lòng chính là đối với nàng càng thêm oán hận. Nàng đã
không phải Lăng Vân Hi trước đây, sẽ không để cô ta tùy ý khi dễ!
Thừa dịp nghỉ ngơi giữa trưa, Vân Hi không đi nhà ăn, hai ngày nay khẩu vị
không tốt, vừa vặn Bùi Bùi gọi điện thoại cho nàng, nói đang ở gần công
ty nàng, Vân Hi liền tính đi xuống.
Trực tiếp từ phòng tài vụ đi
ra, cho nên nàng không biết Lăng Nhã Nhược đã rời đi, mà Mẫn Thiên Hữu
ngồi ở văn phòng, trong tay thì cầm di động, đang do dự muốn hay không
gọi điện cho nàng.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Vân
Hi tưởng Bùi Bùi, không nhìn tên trên điện thoại liền nói,“Mình sắp
xuống tới rồi, cậu chờ một chút!”
“Ai hẹn cô rồi?” Điện thoại kia vang lên tiếng nói trầm thấp làm cho Vân Hi ngẩn ra, suy nghĩ còn chưa
ra, chợt nghe tiếng kêu không quá rõ từ đầu dây bên kia gọi,“Vân Hi?”
Thanh âm dịu dàng ôn nhu như gió mùa xuân mềm mại, nhẹ nhàng thổi vào lòng
Vân Hi, đây là lần đầu tiên hắn vô cùng than thiết gọi tên nàng, Vân Hi
cảm giác như màu của chính mình đều sôi trào lên, vừa rồi, là hắn gọi
nàng sao?
“Là…… một người bạn!” Vân Hi không biết vừa rồi một
tiếng “Vân Hi” kia có phải là thật sự từ miệng hắn gọi ra không, nó làm
cho nàng có cảm giác không thực, giống như tiếng gọi của những đôi tình
nhân.
“Nam hay nữ?” Mẫn Thiên Hữu không tự giác liền thốt ra,
chẳng lẽ nhận được điện thoại của Mẫn Thiên Hợp, nàng đã gấp gáp muốn
gặp đến như vậy, thật là tiểu nữ nhân đáng giận, vậy mà đã không nói một tiếng liền đi ra ngoài.
Vân Hi mới vừa đi ra công ty, không thấy xe Bùi Bùi, liền nhìn hướng bãi đỗ xe, di động vội vàng truyền đến âm
thanh của Mẫn Thiên Hữu, làm cho nàng có chút nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Vân Hi nghe được hắn nói không tốt lắm, hình như có chút giận,
hắn không phải là đang cùng Lăng Nhã Nhược cùng một chỗ sao?
Vân
Hi nhìn một vòng cũng không thấy được xe Bùi Bùi, ngay khi nàng xoay
người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe Spyker màu đen quen
quen, tuy chỉ là lơ đãng thoáng nhìn, nhưng trong xe là một màn ôm hôn
thắm thiết của hai người, Vân Hi kinh ngạc che miệng lại, dạ dày nổi lên một cảm giác ghê tởm, di động cũng lập tức từ tay nàng rơi xuống.
Trong xe là hai người đàn ông, lại cư nhiên là Mẫn Hiếu Triết và Thượng Trạch Nhất!